Q2-Chương 29: Rời đi

Edit: Cacao

Diệp Cửu Thu nghe thấy thanh âm Hà Sơn Kiến ngã xuống đất phía sau, kinh ngạc nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ nhìn thấy Diệp Cửu U mặt không biểu tình đứng ở chỗ kia. Ánh mắt hắn dời xuống, dừng ở trên người Hà Sơn Kiến đã hôn mê dưới chân Diệp Cửu U.

“...” Thật là cảm giác phi thường phi thường có lỗi với Hà sư huynh!

Diệp Cửu Thu nhìn không được dời được mắt, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì sao?”

Tựa hồ lại là việc không thể để người khác biết, Diệp Cửu Thu nghĩ, bí mật nhỏ chỉ có hắn cùng Diệp Cửu U hai người biết hình như càng ngày càng nhiều. Dù bởi vì vậy mà cảm thấy áy náy đối với Hà Sơn Kiến, nhưng nội tâm hắn cũng nhịn không được mà mạc danh vui vẻ.

Diệp Cửu U cũng không trả lời hắn, ánh mắt lướt qua bên người hắn, thẳng tắp mà sắc bén nhìn một góc phía bên kia.

Diệp Cửu Thu thấy kỳ quái, cũng quay đầu nhìn theo tầm mắt của y, sau đó thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, may mắn hắn nhanh chóng giơ tay bưng kín miệng.

Đó là một lão thử hình thể cực lớn, Thủy Thử lúc trước hắn gϊếŧ chết hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Tông mao* cứng rắn dựng thẳng, hai con mắt đỏ như máu, lập loè quang mang xảo trá tàn nhẫn. Nó làm cho Diệp Cửu Thu có cảm giác cực kỳ áp bách, thực lực tuyệt đối cao hơn hắn.

* Lông bờm

“Chỉ là một con Thử Yêu tứ giai sơ cấp.” Thanh âm Diệp Cửu U lạnh nhạt, “Còn có thể ăn chúng ta hay sao?”

Hắn đi nhanh về phía con Thử Yêu kia, khi lướt qua bên người Diệp Cửu Thu, nhàn nhạt ném xuống một câu: “Trông kỹ thân thể sư huynh ngươi.”

Bởi vì thần thái bình tĩnh của Diệp Cửu U cùng khí thế quanh thân y lạnh thấu xương, Diệp Cửu Thu theo bản năng gật đầu, mắt trông mong nhìn theo hướng Diệp Cửu U đi. Chờ sau khi Diệp Cửu U đi qua, hắn mới nhớ tới, yêu thú tứ giai sơ cấp, không sai biệt lắm tương đương với tu sĩ Trúc Cơ trung giai, mà Diệp Cửu U chịu hạn chế tu vi của hắn, hiện tại mới chỉ là Luyện Khí nửa bước viên mãn!

Nghĩ tới đây, tâm Diệp Cửu Thu tức khắc vọt tới cổ họng, vô cùng lo lắng nhìn hướng Diệp Cửu U, dưới chân cũng nâng lên, tính toán đi bên kia phụ trợ Diệp Cửu U.

Nhưng mà chân hắn nâng lên còn chưa kịp đạp xuống đất, đã thấy bên kia yêu thú đã giao thủ cùng Diệp Cửu U. Tốc độ hai bên đều nhanh đến mức làm người bắt không được thân ảnh, chỉ còn đạo đạo tàn ảnh lưu lại trong đáy mắt. Linh lực kích liệt dao động trong huyệt động, cơ hồ chỉ qua thời gian một cái hô hấp, cả hai đã đánh mấy chục hiệp, thế nhưng chẳng phân biệt cao thấp.

Yêu thú cực kỳ thông minh, sau khi đã giao thủ giống như ý thức được khả năng sẽ thua, chợt cong thân một cái hướng Diệp Cửu Thu bên này vọt tới, muốn lấy Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến tới cản trở Diệp Cửu U.

Diệp Cửu Thu thấy yêu thú trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt, hắn cũng không né, phía sau hắn là Hà Sơn Kiến đang hôn mê, hắn tự nhiên không thể né tránh. Hắn nhanh chóng triệu ra âm phong, Kim Lôi Trúc kiếm cũng nắm trong tay, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm động tác của yêu thú.

Mà một giây sau, hắn liền thấy yêu thú đánh tới bị tạc vỡ ở trên không trung, nổ thành vô số khối huyết nhục, tựa như một hồi huyết vũ đổ xuống đầu hắn.

Hắn theo phản xạ có điều kiện vung lên một kiếm, hình thành một lá chắn linh lực, đem trận huyết vũ này cùng bản thân tách ra. Sau đó ngẩn ngơ nhìn người đứng ở cách đó không xa, Diệp Cửu U đứng ở giữa trận huyết vũ kia. Huyết nhục bộp bộp bộp rơi xuống đầy đất, từng giọt từng giọt lại không có giọt nào có thể bắn đến người nọ.

Huyết vũ dày đặc, trên mặt đất một mảnh hỗn loạn, trong không khí cũng là hương vị tanh hôi gay mũi. Diệp Cửu Thu vốn nên không thích loại cảnh tượng này, nhưng nhìn nam tử hờ hững đứng yên ở trong đó, lại ngoài ý muốn cảm thấy loại cảnh sắc tàn khốc này đặc biệt thích hợp với y, nhịn không được nhìn đến mê mẩn. Hắn nghe thấy tiếng tim chính mình đập đến kịch liệt, thịch thịch thịch phảng phất như muốn đánh vỡ l*иg ngực.

Không tự giác giơ tay sờ sờ ngực, Diệp Cửu Thu nghĩ, vừa mới không bị Thử Yêu xông tới dọa sợ, hiện tại đã trần ai lạc định, hắn mới ngược lại khẩn trương mà sợ sao? Hắn bật cười, phản ứng của chính mình cũng quá trì độn đi?

Hắn hít sâu một hơi, hoãn hoãn cảm giác khẩn trương thình lình nảy ra, dẫm lên mặt đất dơ bẩn đi đến phía Diệp Cửu U: “Ngươi không sao chứ?” Tuy rằng quần áo Diệp Cửu U sạch sẽ đến cơ hồ không nhìn thấy một nếp nhăn sau khi chiến đấu, nhưng thực lực hai bên chênh lệch vẫn ở đó, Diệp Cửu Thu vẫn nhịn không được lo lắng.

Diệp Cửu U ngước mắt liếc nhìn hắn, thấy hắn một thân sạch sẽ, rõ ràng là đem huyết vũ cản lại, không khỏi âm thầm bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng xem như trả lời.

“Đi tìm yêu đan đi.” Y chỉ chỉ mặt đất, sau đó chính mình đi về phía Thủy Linh Chi.

Diệp Cửu Thu cúi đầu nhìn máu loãng chảy bốn phía trên mặt đất, bất đắc dĩ thu hồi Kim Lôi Trúc kiếm, bắt đầu tìm kiếm. Cũng may yêu đan có linh lực dao động bất đồng với những cái khác, chỉ cần dùng thần thức đảo qua, hắn rất nhanh liền tìm được yêu đan của Thử Yêu, thu lấy.

Mà lúc này, Diệp Cửu U cũng mang theo Thủy Linh Chi trở về, cũng thuận tay ném cho Diệp Cửu Thu một khối lệnh bài bằng đá.

“Đây là?” Diệp Cửu Thu cúi đầu đánh giá, lệnh bài trong tay nặng trĩu, bên trên có khắc một chữ “hoang”, còn lại liền cái gì cũng không có.

“Chờ ngươi có thực lực rồi, tự nhiên sẽ biết đây là cái gì.” Diệp Cửu U không muốn nói nhiều, một đạo linh quyết từ đầu ngón tay y đánh ra, rơi xuống trên người Hà Sơn Kiến, “Hiện tại chỉ cần cất kỹ. Vẫn là một điểm này, đừng để người khác biết.”

Diệp Cửu Thu tự nhiên gật đầu đồng ý.

“Thủy Linh Chi giao cho Hà Sơn Kiến, ở trong tay hắn có tác dụng lớn hơn so với ở trong tay ngươi.”

“Ân.” Diệp Cửu Thu không hề có ý nghĩ khác.

Lúc này Hà Sơn Kiến trên mặt đất cũng có động tĩnh, sắp tỉnh lại. Diệp Cửu U cúi đầu nhìn hắn một cái, Diệp Cửu Thu tránh được huyết vũ, còn người này lại bị huyết vũ triệt để tưới hết người, toàn thân trên dưới đều là máu me nhầy nhụa, như là mới vớt ra từ trong huyết dịch giống nhau.

Diệp Cửu U nhướng mày, sớm biết thế vừa rồi nên ném người này xa một chút, không nên đặt ở bên cạnh Diệp Cửu Thu.

Thấy Hà Sơn Kiến muốn mở mắt, y vung tay lên, không tiếng động mở nắp quan tài, thân mình như khói bay vào trong đó, nắp quan tài lại nhanh chóng khép lại.

“Cửu...” Diệp Cửu Thu duỗi tay muốn giữ lấy y, lại bị Hà Sơn Kiến từ trên mặt đất nhảy dựng lên bắt lấy eo, nhảy đến một bên, lưng dựa vào vách đá, vững vàng bày ra tư thế phòng ngự nghênh chiến.

“Cẩn thận, nơi này có ——” Tư duy của Hà Sơn Kiến rõ ràng còn dừng lại ở trước khi hôn mê, vừa rồi hết thảy chỉ là bản năng thân thể của hắn mà thôi. Lúc này hoàn toàn tỉnh táo, mới đột nhiên ý thức được, “Lúc trước là ai đánh lén ta?” Hắn thấy rõ mọi thứ trong huyệt động, “Đây là có chuyện gì?”

Hắn không chờ Diệp Cửu Thu trả lời, liền ý thức được con yêu thú làm hắn cảm thấy uy hϊếp đã chết.

“Là Diệp Cửu U?” Hà Sơn Kiến nhíu mày, cảm thấy hắn có thể là bị yêu thú ám toán, sau đó Diệp Cửu U ra mặt chém con yêu thú này.

“Ân.” Diệp Cửu Thu chột dạ gật đầu, là Diệp Cửu U gϊếŧ yêu thú, cũng là diệp Cửu U đánh hôn mê ngươi, hắn ở trong lòng yên lặng bổ sung.

Hà Sơn Kiến nhăn mày càng chặt, thế mà bị yêu thú ám toán trong khi không hề phát giác gì, hắn gần nhất có phải bởi vì có Diệp Cửu U, cho nên quá mức thả lỏng khinh mạn hay không?

Diệp Cửu Thu xấu hổ mím môi, nhanh chóng đưa Thủy Linh Chi đến trong tầm tay Hà Sơn Kiến: “Nha, cái này là Cửu U bảo ta cho ngươi. Y nói ở trên tay ngươi mới có tác dụng lớn.”

Ánh mắt Hà Sơn Kiến phức tạp nhìn Thủy Linh Chi trong tay Diệp Cửu Thu, mệnh thi của hắn xác thực cần cái này. Hắn do dự trong chốc lát, liền trực tiếp nhận, đã thiếu một vạn linh thạch, còn sợ thiếu thêm một ít sao?

“Giá thị trường một vạn linh thạch.” Thanh âm hắn cứng ngắc nói, “Thêm lần trước nữa, ta xem như thiếu ngươi hai vạn.”

Diệp Cửu Thu cong con ngươi cười nói: “Được, ta nhớ kỹ.”

“Đi ra ngoài đi.” Nợ nần tăng thêm, trong Vấn Thảo Cảnh lại không vớt được bao nhiêu, Hà Sơn Kiến tâm tình rối rắm, “Ngươi đi trước đi.”

Trong lòng Diệp Cửu Thu biết huyệt động đã không còn nguy hiểm nào khác, liền dứt khoát đồng ý, tiến vào địa đạo trở về. Chờ hắn ra khỏi địa động, thời điểm đứng dưới ánh mặt trời, được làn gió thổi qua, mới phát hiện chính mình bị Hà Sơn Kiến cọ đến một thân đầy máu, tanh hôi vô cùng.

Quả nhiên là nhân quả báo ứng, hắn buồn bực nghĩ.

Mà Hà Sơn Kiến sau khi ra khỏi địa động xong, mới chú ý tới chính mình cơ hồ mỗi một sợi tóc đều đang nhỏ máu xuống. Hắn lộ ra biểu tình vô cùng chán ghét, lập tức mang theo Diệp Cửu Thu tìm một chỗ, lột sạch quần áo, kết một đạo linh quyết, đưa tới nước sạch chảy xuống đầu. Đợi khi hắn đổi quần áo sạch sẽ, tự xử lý bản thân thật tốt xong, mới nhìn thấy Diệp Cửu Thu còn do do dự dự đứng tại chỗ, vẫn mặc một thân huyết y như cũ.

“Ngươi mặc như vậy thực thoải mái?” Hắn hỏi.

Diệp Cửu Thu không phản bác được, hắn cũng muốn đổi, nhưng hắn làm không được sảng khoái như Hà Sơn Kiến, làm trò cởi sạch quần áo trước mặt người khác. Hắn cười gượng sờ sờ chóp mũi, trong lòng một lần nữa nói cho chính mình, nơi này là Tu chân giới, không phải Diệp phủ, một chút thói quen đại thiếu gia này của ngươi cũng nên thu hồi đi, này có cái gì phải ngượng ngùng đâu? Làm một hai lần đi, làm đến nhiều lần, về sau chắc chắn sẽ quen, một ngày nào đó còn có thể hào sảng giống Hà sư huynh.

Hắn yên lặng nhìn nhìn vải dệt trên mặt đất bị Hà Sơn Kiến không kiên nhẫn trực tiếp xé nát, yên lặng duỗi tay kéo đai lưng.

Chỉ là không nghĩ tới Hà Sơn Kiến vừa thấy động tác của hắn, lập tức nhướng mày, không nói hai lời xoay người đi ra ngoài chờ.

A?

Diệp Cửu Thu nghi hoặc nhiều, nhưng thật ra cảm giác tự tại cũng rất nhiều, nhanh chóng cởϊ qυầи áo tẩy huyết khí, lại thay đổi một thân quần áo sạch.

Xử lý tốt này nọ, bọn hắn cũng không đi đâu, mà tìm một chỗ giữa sườn núi ngồi, chờ đến thời khắc chạng vạng tối Vấn Thảo Cảnh tự động đưa bọn họ ra ngoài.

Theo thời gian tới gần, Hà Sơn Kiến cũng nói cho Diệp Cửu Thu những việc cần chú ý khi lát nữa bọn họ đi ra ngoài.

Tuy nói bọn họ tiến vào Vấn Thảo Cảnh, là thông qua kết giới truyền tống Phong Ngọc Thư mở ra. Nhưng khi đi ra ngoài, lại không có lối ra thống nhất. Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng mà nói, đệ tử Âm Thi Tông sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở phụ cận kết giới truyền tống nơi gần Đầu Thuyền sơn mạch nhất. Mà đệ tử Thanh La Tông lại là ở Vân Vụ Sơn, hai bên cũng sẽ không gặp lại.

Đầu Thuyền sơn mạch có Phong Ngọc Thư đang chờ, theo lý thuyết hẳn là thập phần an toàn. Sau khi truyền tống ra ngoài, có thể tự mình đi đến nơi tập chung ở kết giới truyền tống, cũng có thể chờ Phong Ngọc Thư đi đón bọn họ.

Nhưng là năm nay có một cái Bạch Nhiên.

Hà Sơn Kiến cảnh cáo Diệp Cửu Thu, đừng tưởng rằng đi ra ngoài liền có thể thả lỏng cảnh giác, đề phòng Bạch Nhiên dừng ở phụ cận bọn hắn, liền nhân cơ hội đánh lén hắn.

Bọn họ không chết ở trong Vấn Thảo Cảnh, Bạch Nhiên sau khi rời khỏi đây chỉ có một con đường phản bội tông môn để có thể chạy trốn, chính là không biết hắn trốn có thoát được hay không.

“Nếu như gặp phải Bạch Nhiên, lấy năng lực của ngươi hiện giờ cũng có thể chu toàn một hai, chống đỡ được đến khi Phong trưởng lão đến.” Hà Sơn Kiến nói, “Ngươi cũng không cần quá mức lo lắng.”

Diệp Cửu Thu gật đầu, từ ngày hỗn chiến gặp qua Bạch Nhiên một lần, sau liền không biết tình huống Bạch Nhiên như thế nào. Hắn lặng lẽ nắm tay thật chặt, đáy mắt âm trầm, bất luận tình huống của Bạch Nhiên như thế nào, việc Bạch Nhiên đã làm đối với hắn, hắn nhớ kỹ, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn đòi cả vốn lẫn lãi về!

Hai người lại nói một chút về những cái khác, trên cơ bản đều là Diệp Cửu Thu hỏi, Hà Sơn Kiến trả lời. Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh liền tới thời điểm mặt trời chiều ngả về tây.

“Sẽ lập tức phải đi ra ngoài.” Diệp Cửu Thu nhìn chân trời như rực lửa thiêu đốt đám mây, thở phào một hơi. Gần một tháng thời gian, hắn tao ngộ quá nhiều, cũng thay đổi rất nhiều, nhân sinh cơ hồ ở chỗ này xoay ngoặt một cái, chạy tới phương hướng hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Nhưng hắn tin tưởng những biến hóa này đều là tốt. Cho nên hắn đối với một tháng này không cảm thấy hối hận, còn tương đối cảm kích.

“Hà sư huynh, cảm...” Hắn quay đầu, mỉm cười muốn hướng Hà Sơn Kiến nói lời cảm tạ, lại ngạc nhiên ngẩn ngơ, tươi cười cứng đờ nhìn Diệp Cửu U không biết từ khi nào đã đứng ở sau lưng Hà Sơn Kiến, lẳng lặng nâng tay lên.

Không phải đâu? Cửu U ngươi lại muốn làm cái gì với Hà sư huynh!

Không chờ Hà Sơn Kiến nhìn ra cái gì không đúng từ trên mặt Diệp Cửu Thu, ngón tay Diệp Cửu U đã điểm lên trên gáy Hà Sơn Kiến.

Diệp Cửu Thu quay mặt đi, không nỡ nhìn thẳng vào Hà Sơn Kiến lại lần nữa té xỉu ở trước mặt chính mình.

Sau một lúc lâu, hắn mới xoay đầu lại, nhìn Diệp Cửu U đã đứng lên sau khi làm xong hết thảy: “Rất nhanh sẽ ra khỏi đây, lại có chuyện gì sao?”

“Ngươi thực quan tâm hắn?” Diệp Cửu U hỏi lại.

“Không phải, chỉ là...”

Diệp Cửu U phất tay đánh gãy lời hắn, nhàn nhạt nói: “Yên tâm, ta chỉ là thêm một tầng cấm chế vào đầu hắn, miễn cho tùy tùy tiện tiện đã bị người xem đến rõ ràng.” Sự tồn tại của y, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào biết!

Hà Sơn Kiến chỉ nhớ rõ cách nói đã cùng y thương lượng tốt, là Bạch Nhiên phản bội tông môn, nói cho Dương Hoành sự tồn tại của Vấn Thảo Cảnh, dẫn Dương Hoành tiến vào Vấn Thảo Cảnh cùng đánh lén chém gϊếŧ, đoạt linh bảo của Dương Hoành. Y là một bí ẩn, vốn là nên thần không biết quỷ không hay, nhưng không biết làm sao bí mật lại bị Hà Sơn Kiến cùng Diệp Cửu Thu ngẫu nhiên phá vỡ. Vì thế Bạch Nhiên lừa gạt dụ dỗ đồng môn, trong Vấn Thảo Cảnh đuổi gϊếŧ bọn họ.

May mắn chính là Hà Sơn Kiến cùng Diệp Cửu Thu tránh được một kiếp, không để Bạch Nhiên được như ý.

Từ đầu tới cuối, đều không có một người tên Diệp Cửu U.

Diệp Cửu Thu nghĩ nghĩ, chần chờ hỏi: “Làm như vậy có thể có tổn thương đối với Hà sư huynh hay không?” Hắn nhớ rõ Hà Sơn Kiến nói qua với hắn, có một vài pháp quyết sửa chữa ký ức người khác, tuy có tác dụng, nhưng sẽ bị tổn thương đến thần trí.

Diệp Cửu U liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng: “Ta chỉ là phong ấn, vẫn chưa sửa chữa hay hủy diệt ký ức của hắn.”

Nếu sau này Hà Sơn Kiến gặp lại y, sẽ cảm thấy quen thuộc, cũng chậm rãi nhớ lại tất cả những việc này.

Diệp Cửu Thu cong mắt, xác định một việc, Cửu U đối xử với Hà sư huynh cũng không tồi.

Lúc này, bên cạnh hắn sáng lên một vòng sáng nhàn nhạt. Mà bên cạnh Hà Sơn Kiến trên mặt đất cũng có một cái.

Diệp Cửu U thấy thế, lại kết một đạo linh quyết đánh vào người Hà Sơn Kiến, giúp Hà Sơn Kiến tỉnh lại. Đồng thời nhanh chóng trở lại bên trong hắc quan, để Diệp Cửu Thu cõng.

Một lát sau, vòng sáng kéo đến đến kích cỡ một người, trong phút chốc bỗng đem Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến phân biệt nuốt vào.

Hai người biến mất tại chỗ.

~~***********************~~

Quyển thứ ba : Đại Yến Quốc

Cacao: "Hi hi hết quyển 2 rồi. Mình quá chăm chỉ."

(っ˘▽˘)(˘▽˘)˘▽˘ς)