Q2-Chương 26: Chết một lần

Edit: Cacao

Hà Sơn Kiến cùng Diệp Cửu Thu thấy rõ đám người trong hỗn chiến, người trong hỗn chiến cũng chú ý tới bọn hắn.

Phát hiện bọn hắn đầu tiên, chính là người đã tu luyện nhất tâm đa dụng đến cực kỳ thuần thục, Bạch Nhiên.

Sau khi hắn thấy hai người, trong mắt vui vẻ, thiếu chút nữa bởi vì một chút phân tâm này mà bị phi kiếm của Phùng Viễn Sơn đâm trúng. Hắn lấy lại bình tĩnh, sau mới nhanh chóng liếc mắt một cái. Dư quang thoáng nhìn phượng bội treo trên eo Diệp Cửu Thu, trong lòng không khỏi thả lỏng, lo lắng tức khắc bị đánh tan.

Phượng bội kia là Dương Hoành đưa cho Diệp Cửu Thu.

Bạch Nhiên một bên ứng phó Phùng Viễn Sơn, một bên nhanh chóng vận chuyển đầu óc. Hắn biết rõ tính cách Diệp Cửu Thu, nếu Diệp Cửu Thu biết người động thủ với mình là Dương Hoành, thì đã sớm quăng phượng bội kia rồi. Nhưng hiện tại phượng bội vẫn còn an ổn treo ở trên người Diệp Cửu Thu, nói cách khác, Dương Hoành vẫn chưa bị bại lộ trước mặt Diệp Cửu Thu.

Hắn đoán không sai, nếu không có Diệp Cửu U ngăn cản, Diệp Cửu Thu đã sớm quăng phượng bội kia đi. Nhưng ở giữa có một biến cố là Diệp Cửu U, cho nên rất đáng tiếc hắn đoán sai.

Hắn không suy xét bao lâu, liền nhanh chóng quyết định hành động cho bước tiếp theo.

Nếu Diệp Cửu Thu đối với hết thảy còn chưa biết gì, như vậy chỉ cần giải quyết Hà Sơn Kiến, về sau hắn liền có biện pháp làm Diệp Cửu Thu tin tưởng Hà Sơn Kiến lòng dạ khó lường.

Mà cách đó không xa, Hà Sơn Kiến cho rằng dưới sự giằng co của hai bên, Bạch Nhiên không thể phân ra tâm tư đi trêu chọc hắn cùng Diệp Cửu Thu. Vì thế hắn dứt khoát mang theo Diệp Cửu Thu nhanh chóng xoay người, tính toán rời xa nơi này. Hắn lại không biết, Bạch Nhiên đã âm thầm khống chế thần trí mọi người.

Lúc này Bạch Nhiên tâm niệm vừa chuyển, Vương Mộc cùng Tào Phi của Âm Thi Tông, liều mạng chịu hai kiếm của đệ tử Thanh La Tông, từ trong hỗn chiến rút thân ra, đuổi theo hướng hai người bọn hắn.

Mà bản thân Bạch Nhiên, chỉ để lại mệnh thi của mình đối phó với Phùng Viễn Sơn, bất chấp nguy hiểm do mệnh thi bị hủy, một mình một người thoát ly chiến cuộc, cũng đuổi theo tới bên này.

Hoàn toàn là tiết tấu muốn chặn bọn hắn!

Hà Sơn Kiến thoáng nhìn lỗ máu khủng bố trên thân hai người Vương Mộc cùng Tào Phi, nếu lại lệch thêm một chút nữa, hai người này liền chết chắc. Hắn thầm nghĩ cổ quái, vì sao Vương Mộc cùng Tào Phi lại bất chấp tổn hại tính mạng chính mình đi trợ giúp Bạch Nhiên?

“Diệp Cửu Thu, hai tên gia hỏa nửa chết nửa sống này giao cho ngươi.” Hà Sơn Kiến không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng nói. Đây là tiết tấu không đánh không được, hắn không tin chính mình còn thêm mệnh thi, còn không dẫm chết được Bạch Nhiên đơn độc một người.

Về phần hai tên phiền toái kia, trước liền giao cho Diệp Cửu Thu kiềm chế. Lấy năng lực của Diệp Cửu Thu hiện giờ, không đến mức làm không được. Hà Sơn Kiến ở trong lòng cười lạnh, Bạch Nhiên bên kia đại khái vẫn cho rằng Diệp Cửu Thu còn ở mức độ hơn nửa tháng trước đi? Cho rằng hai cái mặt hàng bị trọng thương kia, cũng có thể ngăn cản Diệp Cửu Thu?

Bạch Nhiên thấy Hà Sơn Kiến cùng cung trang thi khôi nghênh diện đối phó hắn, cười một tiếng thật dài: “Phùng Viễn Sơn, ngươi không phải nói ta trả lại thân xác sư muội ngươi sao? Xác của nàng ở ngay trong quan tài của người này, ngươi có bản lĩnh thì chính mình tới lấy.”

Lời hắn nói hấp dẫn sự chú ý của Hàn Tố, Hàn Tố nhìn qua, lập tức thấy được Hà Sơn Kiến. Không khỏi kêu lên: “Phùng sư huynh, chính là hắn! Sư muội ở trong quan tài của hắn!”

Phùng Viễn Sơn một chưởng đẩy mệnh thi của Bạch Nhiên ra, hướng về phía Hà Sơn Kiến chạy tới.

Nghe nói một khi thi thể bị luyện chế thành thi khôi, linh hồn ngay cả cơ hội chuyển thế luân hồi cũng không có. Hắn sẽ không để đồng môn của mình lưu lạc đến kết cục như vậy, không bảo hộ được tính mạng của bọn họ, ít nhất cũng phải cho bọn họ một ngôi mộ, mà không phải làm cho bọn họ sau khi chết còn không được an bình, cung cấp cho kẻ thù sử dụng.

Bạch Nhiên thao túng mệnh thi tránh xa Phùng Viễn Sơn, hắn tự nhiên sẽ không giúp Hà Sơn Kiến ngăn cản đối phương.

Hảo một cái họa thủy đông dẫn. Hà Sơn Kiến oán hận trừng mắt nhìn Bạch Nhiên một cái, bất đắc dĩ chỉ có thể nghênh tiếp Phùng Viễn Sơn.

Bạch Nhiên nếu có thể thoát thân, lập tức sẽ đuổi theo Diệp Cửu Thu, hảo hảo “giải thích” một phen. Nhưng mà hắn không đi được vài bước, đã bị Hàn Tố chặn ngang ngăn lại.

“Các ngươi đều là một đám, đừng nghĩ trốn được.” Hàn Tố hắn hận thấu xương Âm Thi Tông. Bọn người kia đê tiện vô sỉ, đã từng lừa Phong Ngọc Thư Phong sư thúc đi, hiện tại lại phá vỡ ước định ngầm giữa hai tông, đem Vấn Thảo Cảnh tiết lộ cho Ma môn khác, quả thực là âm hiểm xảo trá đáng giận cực kỳ!

Hà Sơn Kiến bị Phùng Viễn Sơn cuốn lấy.

Bạch Nhiên bị Hàn Tố ngăn lại.

Diệp Cửu Thu bị Vương Mộc cùng Tào Phi truy ở phía sau, sớm đã thoát ly mảnh chiến trường này, chạy trốn ra xa.

Hà Sơn Kiến thấy sắp không cảm ứng được khí tức của Diệp Cửu Thu, không khỏi thầm mắng một tiếng trong lòng, đại thiếu gia quả nhiên vẫn là nhân từ nương tay không hạ thủ được sao! Hai cái phế vật bị trọng thương kia, mỗi tay một người liền chém xong, sao phải phiền toái như vậy! Đây là muốn chạy đi nơi nào!

Hắn lo âu, lại nhìn Hàn Tố bên kia. Hàn Tố vốn dĩ đã bị thương, căn bản là không ngăn được Bạch Nhiên.

Nếu Bạch Nhiên cũng đuổi theo Diệp Cửu Thu, Diệp Cửu Thu đánh không lại hắn.

Hà Sơn Kiến nghiến răng, đau thịt thầm than một tiếng, phất tay mở ra nắp quan tài, từ trong ném ra một nữ tử: “Lão tử không đánh nữa! Ngươi muốn thi thể đúng không? Vẫn còn sống đây này! Muốn hay không tùy ngươi!”

Trình độ mới mẻ của thi thể cũng là nhân tố chi nhất để luyện chế ra thi khôi phẩm chất tốt hay xấu. Đệ tử Thanh La Tông còn sống có thể bán bao nhiêu là linh thạch! Hà Sơn Kiến đau lòng không thôi, đây là lần đầu hắn ăn vào trong miệng rồi còn phải nhổ ra. Hắn có chút không nỡ nhìn chiến lợi phẩm đã từng là của mình một cái, thừa dịp lúc Phùng Viễn Sơn đi tiếp nữ tử, dán lên người một trương Địa Hành Phù, liền chạy theo phương hướng nơi Diệp Cửu Thu biến mất.

Nàng kia thật sự còn sống. Phùng Viễn Sơn sau khi tiếp được nàng, vui sướиɠ phát hiện nữ tử vẫn còn dấu hiệu sinh mệnh, không khỏi gọi Hàn Tố lại: “Sư đệ ngươi đến chiếu cố nàng. Tặc tử Âm Thi Tông giao cho ta đối phó!” Hắn nhìn ra được Hàn Tố lực bất tòng tâm, quyết đoán cùng Hàn Tố thay đổi vị trí.

—— Bạch Nhiên lại khổ bức đối phó Phùng Viễn Sơn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Sơn Kiến chạy trốn, chính mình thì bị giữ lại ở chỗ này.

Hiện nay hy vọng duy nhất là Tào Phi cùng Vương Mộc hăng hái đấu tranh một chút, mang Diệp Cửu Thu về cho hắn. Hắn ổn định tâm tình, hắn hiện tại không cách nào suy nghĩ nhiều như vậy, điều đi Tào Phi cùng Vương Mộc rồi, bọn họ bên này dần dần rơi vào thế hạ phong, cũng là thời điểm ngẫm lại kế thoát thân.

Diệp Cửu Thu một đường vội vàng chạy, không biết còn tưởng rằng là hắn bị đuổi gϊếŧ. Mà trên thực tế, hai người đuổi theo hắn kia đã bị thương, chỉ cần hắn nghiêm túc bình tĩnh đối mặt, thắng lợi cuối cùng tất nhiên là thuộc về hắn.

Chính là hắn biết chính mình không có biện pháp gϊếŧ người.

Cho nên trước khi nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể chạy.

Nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?

Hắn có thể làm được hay không? Nên như thế nào mới có thể làm được?

Trái tim hắn phanh phanh phanh nhảy lên, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Hà Sơn Kiến một đường truy tung theo dấu vết Diệp Cửu Thu lưu lại.

Cuối cùng ở thời điểm có thể trông thấy thân ảnh Diệp Cửu Thu cùng Tào Phi, Vương Mộc , hắn lại thấy một người khác. Lúc thấy người này, hắn lại có cảm giác yên tâm. Đồng thời ảo não chính mình vừa rồi làm sao lại quên còn có người này, sớm biết liền không vội vội vàng vàng ngay cả chiến lợi phẩm cũng đưa cho người ta.

“Diệp Cửu U!” Hắn không hề nôn nóng, dừng bước chân, đi đến bên người nam nhân đang trầm mặc quan vọng, theo ánh mắt y nhìn lại, “Ngươi lại nhìn hắn?” Hắn cười nhạo một tiếng, “Lần này sợ là hắn sẽ làm cho ngươi thất vọng rồi. Đại thiếu gia sống trên thế gian quá an ổn, làm không được loại sự tình đồng loại tương tàn này.”

“Đúng không?” Diệp Cửu U hỏi lại, đôi con ngươi thâm thúy đến đáng sợ.

Hà Sơn Kiến không lên tiếng, hắn cùng Diệp Cửu U, ngồi ở sau ba người phía trước, phảng phất như đang xem một hồi kịch, chăm chú nhìn mà không quấy nhiễu.

Bọn họ nhìn Diệp Cửu Thu một đường chạy trốn, buồn cười chính là hai người truy đuổi phía sau cũng không đáng để hắn làm như thế.

Miệng vết thương trên người Tào Phi cùng Vương Mộc trong lúc hành động dần dần mở rộng, máu tươi không ngừng chảy ra, nhưng bọn hắn lại như không hề phát hiện.

Trước một con sông lớn mênh mông cuồn cuộn ngăn cản bước chân Diệp Cửu Thu, mặt Tào Phi cùng Vương Mộc sớm đã như giấy vàng, cực kỳ suy yếu.

Hà Sơn Kiến thực sự bật cười: “Đại thiếu gia quả thực thông minh. Cứ cứng rắn chống đỡ như thế cũng có thể mài chết hai tên gia hỏa này.”

Diệp Cửu U không nói một lời, lại giơ tay đánh hai đạo linh quyết ra xa, nhanh chóng nhập hết vào trong thân thể hai người Tào Phi cùng Vương Mộc.

“Ngươi làm cái gì?” Hà Sơn Kiến vừa hỏi xong, liền cảm nhận được trên người hai người kia đột nhiên tràn đầy lên, sinh mệnh lực mạnh mẽ. Nếu nói lúc trước đã là ánh nến mỏng manh lay động, như vậy hiện tại bỗng nhiên thêm một mồi lửa, làm ngọn nến bùng lên mãnh liệt.

Đây không phải là Diệp Cửu U giúp bọn họ, mà ngược lại là đang tiêu hao tiềm năng sinh mệnh của bọn họ. Một khi tiềm năng bị thiêu đốt hầu như không còn, bọn họ sẽ lập tức thân vẫn chết bất đắc kỳ tử.

Loại thiêu đốt tiềm năng này, là bí pháp có thể bộc phát ra thực lực gấp bội đặc biệt trân quý, khi lâm vào đường cùng phải phản kích bảo toàn tự thân thường có trọng dụng. Đặc biệt là bí pháp của Diệp Cửu U còn có thể sử dụng đối với người khác —— không hổ là người bên cạnh lão tổ. Hà Sơn Kiến trong lòng có chút hâm mộ.

Đang nghĩ ngợi, hai người bên kia bùng nổ tiềm năng cuối cùng cũng đuổi kịp Diệp Cửu Thu, từng người cầm quan tài thu nhỏ làm pháp khí cùng Diệp Cửu Thu giao chiến.

Tu vi hai người bọn họ lúc này gấp bội, cơ hồ ngang hàng với Diệp Cửu Thu. Thêm nữa bọn họ hai người vây công một người Diệp Cửu Thu, kinh nghiệm chiến đấu lại hơn xa hắn, tức khắc làm cho tình thế của Diệp Cửu Thu tràn ngập nguy cơ.

Chỉ một lát sau, trên người Diệp Cửu Thu liền nhiều ra mấy miệng vết thương lớn nhỏ, máu tươi đầm đìa, bị thương còn nghiêm trọng hơn so với bất cứ lần giao thủ với yêu thú nào .

Thần sắc Hà Sơn Kiến từ nhẹ nhàng xem kịch dần trở nên nghiêm túc, tại thời điểm Tào Phi một kiếm đâm vào ngực Diệp Cửu Thu, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi, nếu như Diệp Cửu Thu tránh chậm hơn một chút, hiện tại đã là người chết!

Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Cửu U: “Ngươi đến cuối cùng là muốn làm cái gì?”

Nếu nói là mài giũa giống như lúc trước đấu với yêu thú, thì độ khó của cái cửa ải này đối với Diệp Cửu Thu mà nói cũng quá lớn. Chính là để hắn lên trên đó, hắn cũng chưa chắc có thể từ chỗ hai tên gần như điên cuồng trước mặt mà toàn thân trở ra .

Ánh mắt Diệp Cửu U xa xa nhìn Diệp Cửu Thu, y nheo mắt lại, thấp giọng thì thầm, tựa như lẩm bẩm: “Nếu như chết một lần, bản thân cảm nhận được tử vong hắc ám cùng khủng bố, hắn sẽ như thế nào?”

Hà Sơn Kiến kinh ngạc nhìn y: “Diệp Cửu U, ngươi điên rồi? Hắn mà chết, ngươi làm tất cả như vậy thì có ích lợi gì!” Hắn thấy Diệp Cửu Thu lung lay sắp đổ, sắp kiên trì không được, không khỏi nhấc chân hướng bên kia chạy, hắn cũng không thể thật sự để cho Diệp Cửu Thu chết!

Nhưng mà hắn chạy chưa được vài bước, liền phát hiện toàn bộ thân mình bị giam cầm tại chỗ, không thể động đậy.

Nghĩ cũng biết là ai làm chuyện tốt này.

“Diệp Cửu U!” Hà Sơn Kiến thấp giọng rống giận, “Ngươi đừng đùa quá trớn!” Hắn giãy giụa muốn thoát thân, nhưng bức đến cổ nổi đầy gân xanh cũng không tránh thoát được.

Diệp Cửu U thấp giọng cười, vẫn không quản hắn. Y nhớ tới thời điểm lần đầu tiên mình gϊếŧ người. Khi đó y bị Bạch Nhiên phản bội, một mình từ Thiên Ma Cung chạy ra, vì tránh né Dương Hoành, rơi vào vực sâu. Y gian nan sống sót, giãy giụa ra khỏi mảnh địa vực kia, nhưng mới vừa đi ra, liền có người nhìn trúng pháp bảo của y, thừa dịp y suy yếu muốn động thủ. Y lần đầu tiên lợi dụng vẻ ngoài của chính mình, trong lúc đối phương thất thần dùng hết sức cắt bỏ đầu đối phương. Khi đó y lần đầu tiên gϊếŧ người, hơn nữa là lần đầu tiên y sát sinh, tay dính đầy máu tươi, lại vô cùng bình tĩnh trấn định.

Chết qua một lần, liền có thể thong dong đối mặt với tử vong.

Y thấy quan tài của Vương Mộc như đại thương, bổ ngược lại Diệp Cửu Thu. Sau đó đoản kiếm của Tào Phi như rắn độc đâm vào điểm yếu nơi ngực Diệp Cửu Thu. Lần này, Diệp Cửu Thu cuối cùng trốn không thoát, cũng tránh không được.

Ánh mắt y thâm trầm, Diệp Cửu Thu, ngươi cảm nhận được sao?

Sự đáng sợ của tử vong cùng không cam lòng bị bao phủ dưới bóng đen của cái chết kia.