Q2-Chương 20: Chân tướng rõ ràng

Edit: Cacao

Hỏi người canh giữ ở bên ngoài một chút, chính là Bạch Nhiên đang ngăn cản Hà Sơn Kiến tiến vào?

Đầu óc Diệp Cửu Thu không ngu ngốc, chỉ là không có quá nhiều phòng bị đối với người khác. Hắn từ trong lời nói của diệp Cửu U nghe ra một cỗ ý vị nào đó mà hắn không muốn tin tưởng, trong lúc nhất thời ngẩn ngơ tại chỗ, làm sao sẽ? Bạch sư huynh làm sao sẽ trợ giúp Dương Hoành?

Trong đầu chớp mắt nhớ tới rất nhiều thứ. Nhớ tới từ khi bắt đầu tiến vào Âm Thi Tông cho tới bây giờ, tưng li từng tí một.

Mới tới Âm Thi Tông, sơn cốc kia với hắn mà nói là xa lạ, khủng bố, không hữu hảo. Trưởng bối trong tông vì thân phận của hắn, đem hắn ném cho sư phụ xong liền tránh xa, chẳng quan tâm. Đệ tử ngang hàng thì ghen tị đỏ mắt, lạnh nhạt đối với hắn, thậm chí còn động thủ khi nhục.

Ban đầu, an ủi duy nhất của hắn là mệnh thi của chính mình. Thời điểm sợ hãi, thời điểm tịch mịch, thời điểm ủy khuất, hắn dựa vào hắc quan, cảm thụ được sự thân cận huyết mạch tương liên từ trong quan tài, tâm tình bị đè nén liền sẽ được bình phục.

Nhưng sau này, hắn cho rằng mình đã kết giao bằng hữu.

Bằng hữu thứ nhất chính là Bạch Nhiên, nói là bằng hữu, kỳ thật nội tâm hắn coi người này như huynh trưởng mà đối đãi. Bạch Nhiên ôn hòa thân thiết, kiên nhẫn tinh tế dạy hắn rất nhiều đồ vật. Hắn đối với Âm Thi Tông, đối với Tu chân giới dần dần trở nên quen thuộc, đều là bởi vì Bạch Nhiên bên cạnh chỉ đạo.

Sau lại kết bạn với Dương Hoành, cũng là vì Bạch Nhiên từ giữa giật dây.

Ở giữa Âm Thi Tông nhân tình lạnh nhạt, Bạch Nhiên cùng những người khác bất đồng, phá lệ nhu hòa ấm áp.

Bạch Nhiên như vậy sẽ trở thành đồng lõa của Dương Hoành?

Diệp Cửu Thu không cách nào tiếp thu sự thật vớ vẩn này. Lại nói trở về, Dương Hoành đưa hắn phượng hình ngọc bội, đồng dạng quan tâm hắn trợ giúp hắn, thế nhưng sẽ đối với hắn làm ra loại sự tình này?

Hắn dường như muốn trốn tránh hiện thực nhanh chóng phủ nhận hết thảy, nhưng cảm giác tuyệt vọng ghê tởm lúc trước nảy lên trong lòng, làm hắn vô lực vì hai người kia giải vây. Cuối cùng lòng đầy mỏi mệt, trong lòng chỉ nấn ná hai vấn đề:

Là thật sự sao?

Vì cái gì!

Diệp Cửu U mắt lạnh nhìn bộ dáng Diệp Cửu Thu hỗn loạn mờ mịt đáng thương, đúng vậy, phát hiện chính mình bị những người mình mến mộ tin tưởng phản bội, trong lúc nhất thời không muốn chấp nhận hiện thực phải không?

Y khinh thường nhìn lại, y đã từng bị phản bội đến càng thêm triệt để càng thêm đau tận xương cốt, làm sao Diệp Cửu Thu lúc này có thể so sánh được?

Gia hỏa này thế nhưng lại bởi vì này hai tên súc sinh cũng không bằng kia lộ ra loại vẻ mặt này, hắn làm sao dám!

“Ngươi không tin ta?” Y đi đến bên người Diệp Cửu Thu, một phen túm lấy Diệp Cửu Thu, kéo đi ra ngoài trận pháp, ngữ khí lãnh khốc, “Vậy liền tận mắt chứng kiến đi.”

Diệp Cửu Thu bị y kéo đến thất tha thất thểu, muốn nói không có không tin hắn, lại bị khí thế làm cho người ta sợ hãi tản ra trên người Diệp Cửu U lúc này áp bách, không cách nào nói ra.

Trận pháp bị Diệp Cửu U vô thanh vô tức mở ra một lỗ hổng, y đem Diệp Cửu Thu kẹp ở dưới cánh tay, quỷ mị ra khỏi liệt cốc, hướng đám dây đằng rậm rạp nằm sấp xuống, nhân tiện ấn Diệp Cửu Thu ở bên người chính mình xuống.

Đầu Diệp Cửu Thu bị ngăn chặn, hung hăng đυ.ng trên mặt đất một chút, mới bị buông ra.

Mũi hắn bị đâm đến chua xót, nhưng sự thay đổi đột ngột này, ngược lại làm hắn thoát ra từ trong những suy nghĩ hỗn loạn. Hắn lấy lại bình tĩnh, giơ tay xoa xoa chóp mũi, lặng lẽ liếc mắt nhìn qua bên người Diệp Cửu U, lại chỉ thoáng nhìn thấy nửa mặt đeo mặt nạ bạch cốt, nhìn không thấy biểu tình của Diệp Cửu U lúc này.

Cứ cảm thấy người này giống như đang sinh khí.

Là sinh khí vì mình không tin y sao? Diệp Cửu Thu thở dài trong lòng, ở Âm Thi Tông, người hắn còn muốn càng thêm tín nhiệm hơn so với Bạch Nhiên, chính là Diệp Cửu U.

Hắn cùng mệnh thi, tâm thần tương liên, căn cơ tương dẫn, tu vi tương quan. Chính là không nói mệnh thi, địa vị của Diệp Cửu U trong lòng hắn cũng đặc biệt quan trọng, nếu không hắn cũng sẽ không quản ngày đêm bám lấy hắc quan không buông —— Diệp Cửu U vẫn luôn là tồn tại làm hắn cảm thấy an tâm yên ổn.

Một hồi nhất định phải cùng y giải thích rõ ràng. Diệp Cửu Thu làm một cái quyết định như thế, mới lặng lẽ nâng tầm mắt, xuyên qua kẽ hở giữa cây cỏ, ánh mắt tìm tòi một vòng, tìm thấy được Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến.

Như Diệp Cửu U nói, Bạch Nhiên đang ngăn cản Hà Sơn Kiến.

Hà Sơn Kiến hôm qua nguyên bản ra ngoài đi săn, hắn muốn bắt nhiều thêm mấy đệ tử Thanh La Tông, trở về bán giá tốt, sau đó đem linh thạch trả lại cho Diệp Cửu Thu. Hắn không sợ thiếu nợ, nhưng hoàn toàn không muốn thiếu linh thạch của đại thiếu gia bao cỏ kia.

Vấn Thảo Cảnh cực lớn, hắn tính toán một mực đi hướng chỗ sâu, dù sao có một tháng thời gian, kiểu gì cũng sẽ gặp được người Thanh La Tông ở nơi nào đó .

Nhưng kế hoạch luôn không đuổi kịp biến hóa.

Mặc dù Hà Sơn Kiến làm tốt đem Diệp Cửu Thu ném cho Bạch Nhiên chăm sóc, chính mình một tháng đều không tính toán quay về, nhưng hắn đi nửa đường thì gặp hai cỗ thi thể, không thể không lập tức thay đổi chủ ý, xoay người trở về.

Hắn nhận ra được, hai cỗ thi thể kia là đồng bạn trong tiểu đội Hàn Tố.

Tiểu đội Hàn Tố có năm người, trong đó nữ bị hắn bắt, còn thừa bốn người. Mà hiện tại, trong bốn người này có hai người đã chết, phơi thây nơi hoang dã.

Nếu gϊếŧ bọn hắn là người Âm Thi Tông, như vậy thi thể liền không nên lưu lại! Hiện tại thi thể không bị thu đi, người gϊếŧ bọn hắn đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ là kết quả của nội chiến Thanh La Tông? Hay là gặp phải yêu thú lợi hại?

Hà Sơn Kiến ngay cả hai cỗ thi thể hoàn hảo này đều cẩn thận không thu lấy, liền quyết đoán xoay người đuổi trở về. Hắn trực giác trong Vấn Thảo Cảnh khả năng có thế lực thứ ba. Liền tính chỉ là khả năng, cũng không chấp nhận được sơ sẩy của hắn. Hắn lúc trước dám rời đi, là cảm thấy Diệp Cửu Thu tuyệt đối không có nguy hiểm gì, nhưng hiện tại đã phát hiện ra nguy cơ manh mối, hắn nhất định phải đi hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cho dù không tình nguyện, cũng phải tới bảo hộ cái bao cỏ kia.

Hắn về tới đầu vào của tiểu liệt cốc, lại thấy Bạch Nhiên đang ngồi trên cỏ trầm tư.

Hắn không quan tâm vì sao Bạch Nhiên lại ngốc ở bên ngoài, chào hỏi Bạch Nhiên rồi định cùng nhau vào động huyệt, bàn bạc về sự tình hai cỗ thi thể kia, nhưng Bạch Nhiên lại lôi kéo hắn trực tiếp dò hỏi. Hắn còn chưa đi đến liệt cốc, lập tức nói luôn nguyên nhân sự tình xảy ra cho Bạch Nhiên một lần.

Hai người thảo luận hồi lâu, dần dần, Hà Sơn Kiến rốt cuộc từ trong đối thoại phát hiện một chút manh mối.

—— Bạch Nhiên như cố ý vô tình, vẫn luôn ngăn cản hắn tiến vào huyệt động trong liệt cốc.

Mỗi khi hắn có ý đồ này, Bạch Nhiên lập tức sẽ tự nhiên đem đề tài kéo đến chỗ hắn cảm thấy hứng thú, làm hắn tạm thời buông tha ý niệm này.

Nhưng nhiều lần như thế, hơn nữa hắn cùng Bạch Nhiên cũng không có bao nhiêu đề tài chung, nói được không sai biệt lắm, ý đồ của Bạch Nhiên cũng bại lộ ra.

Vì sao không muốn cho hắn vào?

Hà Sơn Kiến thực không khách khí trực tiếp hỏi ra. Thậm chí còn cảnh giác lui ra đến một khoảng cách an toàn phía sau, đợi Bạch Nhiên trả lời có gì hơi bất thường liền động thủ.

Vì thế tình thế liền biến thành như Diệp Cửu Thu nhìn thấy bây giờ, Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến mỗi người một phương, giằng co.

Bạch Nhiên vẫn như cũ cười: “Hà sư đệ, ngươi đây là có ý gì? Diệp sư đệ đang tu luyện bí pháp, ngươi cùng ta không tiện đi vào quấy rầy, liền ngốc ở bên ngoài chờ không phải tốt sao?”

Hà Sơn Kiến không bị lời nói của hắn dao động, vẻ mặt lãnh khốc: “Cái bao cỏ kia có thể tu luyện được bí pháp gì? Chẳng lẽ xem một cái cũng sẽ quấy rầy? Bạch Nhiên, ngươi lừa được Diệp Cửu Thu, nhưng không lừa được ta. Ngươi cũng nên biết điểm này đi.”

“Hà sư đệ ngươi sao lại không tín nhiệm sư huynh như vậy, sư huynh thực thất vọng nha.” Bạch Nhiên buồn rầu nhíu mày, “Diệp sư đệ thật là đang tu luyện bí pháp, nhiều nhất hai ngày. Đến hết đêm nay thôi, đại khái liền không sai biệt lắm. Hà sư đệ sao không kiên nhẫn chờ đến lúc đó, lại đi vào phân biệt lời của sư huynh là thật hay giả?”

Hà Sơn Kiến mặt không biểu tình nhìn hắn: “Ta biết rõ ngươi, cho nên ta không tin lời ngươi nói. Ngươi cũng biết rõ ta, tự nhiên cũng nên hiểu rằng ta không tin ngươi. Bạch Nhiên, ở trước mặt ta, ngươi đừng lại làm bộ làm tịch. Ta hỏi lại một câu, ngươi có phải muốn cản ta hay không?”

Diệp Cửu Thu vừa nhìn vừa nghe, đã đờ đẫn.

Đúng là sự thật.

Tuy rằng hắn tin lời Diệp Cửu U nói, nhưng cũng tin sự thật, lại nghĩ có thể có hiểu lầm hay không, có thể có bất đắc dĩ hay không? Hắn nỗ lực vì Bạch Nhiên giải vây. Không muốn tin tưởng Bạch Nhiên vẫn luôn lừa gạt tính kế với hắn.

Hiện tại rốt cuộc tận mắt thấy được chân tướng sự thật.

Hắn không ngu ngốc, lại nhìn không ra Bạch Nhiên đối với việc Dương Hoành làm là đã biết rõ, lại nhìn không ra Bạch Nhiên đang trì hoãn Hà Sơn Kiến, vì Dương Hoành tranh thủ thời gian, vậy hắn nên tự chọc mù hai mắt chính mình.

Hết thảy đều là giả dối!

Những lời nói ngôn ngữ ôn nhu này nọ đều là dối trá, tươi cười trên mặt kia chỉ là một lớp mặt nạ.

Dưới ấm áp ngoài mặt là những toan tính đáng ghê tởm, Diệp Cửu Thu nghĩ lúc Bạch Nhiên dùng âm thanh ôn hòa kêu hai chữ “Cửu Thu” , suy nghĩ trong lòng lại là làm như thế nào để hắn nằm dưới thân hầu hạ Dương Hoành, hắn liền hận đến toàn thân phát run.

A, đúng rồi. Khi Bạch Nhiên đem Dương Hoành giới thiệu cho hắn, không, sớm tại khi Bạch Nhiên ở bên tai hắn nhắc tới tên Dương Hoành, Bạch Nhiên đã bắt đầu kế hoạch rồi đi?

Đờ đẫn trong mắt hắn dần dần biến thành gợn sóng kịch liệt.

Chân thật mà hắn vẫn luôn nghĩ trong lòng nay vỡ vụn thành từng mảnh, chân chính lộ ra, thế giới hiện thực tàn khốc. Một bên là tươi cười, lời nói, hành động của Bạch Nhiên lưu lại trong trí nhớ hắn, một bên là ghê tởm cùng tuyệt vọng khi bị Dương Hoành chạm đến trong huyệt động, hai thứ hỗn tạp vướng vào nhau, đem tín nhiệm khâm phục cùng tôn kính cảm kích được dựng lên trong khoảng thời gian này phá hủy hoàn toàn, cuối cùng triệt để tan vỡ.

Nếu không có Diệp Cửu U ra tay tương trợ, như vậy hắn liền phải tiếp nhận Dương Hoành lăng nhục, có phải hay không?

Chỉ cần nghĩ đến loại khả năng này, nơi dạ dày liền mạnh mẽ run rẩy, ghê tởm muốn ói. Nghĩ đến là một tay Bạch Nhiên thúc đẩy, trong mắt Diệp Cửu Thu thế nhưng dần dần có hận ý, đầu ngón tay hắn hung hăng bắt lấy dây đằng bên cạnh, hận đến toàn thân phát run. Lúc trước có bao nhiêu tín nhiệm, sau khi bị phản bội liền có bấy nhiêu phẫn nộ cùng oán hận.

“Sắp đánh nhau rồi.” Khi Diệp Cửu Thu sắp cắn rách môi của chính mình, có một âm thanh trực tiếp ở trong đầu hắn vang lên, giống như bị một cốc nước băng đổ vào đầu, làm những cảm xúc quay cuồng của hắn chợt lạnh xuống.

Hắn quay đầu, bình tĩnh nhìn Diệp Cửu U, truyền âm nói: “Ta muốn giúp Hà sư huynh.” Hắn thỉnh cầu Diệp Cửu U ra tay.

“Bạch Nhiên đánh không lại Hà Sơn Kiến.” Diệp Cửu U vốn chỉ định đáp một câu này, nhưng khi đối mặt với đôi mắt đã đỏ lên của Diệp Cửu Thu, không hiểu sao lại bổ sung, “Hắn có thể thắng được, trước kia đã từng đánh qua.” Nói xong y liền nhăn chặt mày, vì sao y lại muốn đề điểm* với Diệp Cửu Thu!

* Đề cập đến vấn đề gì đó

Diệp Cửu Thu cẩn thận nghĩ nghĩ, xác thật, nếu Bạch Nhiên đánh thắng được Hà Sơn Kiến, nhất định sẽ nhân lúc Hà Sơn Kiến còn chưa đề phòng ra tay đánh lén, làm sao vẫn luôn trên miệng kéo dài thời gian.

Quả nhiên, Hà Sơn Kiến bên kia sau khi động thủ, thực rõ ràng là chiếm thế thượng phong.

Hắn lại nghe thấy thanh âm Diệp Cửu U lãnh đạm: “Mệnh thi của Bạch Nhiên là pháp thi, cũng giống hắn là tu vi Luyện Khí tầng chín. Mệnh thi của Hà Sơn Kiến là chiến thi, lại là thi khôi đặc thù thuộc tính thủy, tu vi đã là nửa bước Trúc Cơ.”

Dứt lời, Diệp Cửu Thu bừng tỉnh, Diệp Cửu U lại vì chính mình một lần nữa không hiểu sao lắm miệng mà thống hận đến muốn gϊếŧ người.

Bạch Nhiên bên kia rơi vào hạ phong, liên tục lùi về phía sau. Trong lòng hắn biết chính mình đấu với Hà Sơn Kiến, tiếp tục như vậy tất nhiên sẽ bị thua, vì thế liều mạng chịu một đạo âm phong của Hà Sơn Kiến, tay kết pháp quyết mở ra trận pháp, cất cao giọng nói: “Sự tình có biến, thỉnh Dương sư huynh tương trợ!”

Hắn kêu ba tiếng, trong trận vẫn không có người trả lời. Biểu tình thoải mái có thừa của hắn lúc trước tức khắc trở thành hư không, con ngươi hiện lên một tia lo âu. Hắn biết đây là sự tình có biến. Lại kiên trì thời gian ba hơi thở, ánh mắt hắn vừa chuyển, trở nên dị thường ngoan tuyệt, cao giọng nói: “Dương sư huynh, tại hạ không địch lại, chỉ có thể thối lui trước, mong sư huynh thứ lỗi!”

Lời nói vừa dứt, hắn triệu hồi mệnh thi, sau khi cùng Hà Sơn Kiến liều mạng một cái, mượn lực hướng phía xa bay đi đi.

Hắn muốn chạy trốn, Hà Sơn Kiến dù không trọng thương thì liều mạng cũng không cản được hắn. Vả lại mục đích của Hà Sơn Kiến không phải Bạch Nhiên, mà là Diệp Cửu Thu ở trong huyệt động, cho nên hắn thấy Bạch Nhiên chạy, cũng không có đuổi theo, mà sắc mặt nghiêm túc vội vàng hướng liệt cốc phía dưới nhảy xuống. Hắn trong lòng bất an, trong đầu đã tưởng tượng ra vô số tư thế tử vong của Diệp Cửu Thu.

Sau đó, hắn nghe thấy phía sau chính mình truyền đến một âm thanh khàn khàn.

“Hà sư huynh, ta ở chỗ này.”