Q1-Chương 02: Một cái quan tài

Nếu bạn thích đọc truyện hãy vào truyenhdt.com của mình tên là titicacas nha... Yêu yêu ❤❤❤

Edit: Cacao

Diệp Cửu Thu đứng không nhúc nhích, hắn nheo mắt nhìn vòng xoáy, chỉ thấy mênh mông sương xám một luồng lại một luồng quấn vào nhau, quỷ dị dày đặc. Môi hắn trắng bệch, tự lẩm bẩm : "Chậm nhất giờ này ngày mai là đi ra? Đi vào còn ra được sao?"

Hà Sơn Kiến rốt cuộc chịu bố thí cho hắn một ánh mắt, dùng ánh mắt "nghĩ cũng đừng nghĩ" chế giễu hắn : "Ngươi đừng nghĩ ăn vạ bên trong không ra, vượt quá thời gian, ta có quyền đi vào bắt ngươi ra."

Vào đều không muốn vào, ai còn muốn ăn vạ ở bên trong? Diệp Cửu Thu im lặng nhìn chằm chằm hắn mấy giây, từ bỏ uốn nắn Hà Sơn Kiến hiểu lầm. Là dân bản địa ở Âm Thi Tông giống như Hà Sơn Kiến, sẽ không bao giờ hiểu được tâm tình của hắn.

"Nếu không ngươi đi vào, tùy tiện giúp ta mang ra một khối thi thể?" Diệp Cửu Thu nhìn như hời hợt đề nghị, "Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như đối bên trong cảm thấy rất hứng thú nha."

Hà Sơn Kiến sắc mặt đen thui, nếu hắn có thể tùy tiện đi vào, còn cần Diệp Cửu Thu nói? Gia hỏa này đang khoe khoang trước mặt hắn? Từng câu, từng câu như đao chọc vào trái tim hắn! Quả thực đáng ghét!

"Ít nói lời vô ích! Mau vào cho ta!"

Hắn xách cổ áo sau gáy Diệp Cửu Thu lên, vừa nhấc liền ném đi, dễ dàng đem người ném vào bên trong vòng xoáy đầy sương xám .

"Thật là một bao cỏ vận khí tốt !" Hà Sơn Kiến nhìn qua sương mù mênh mông, trong mắt không thể che hết khát vọng muốn đi vào, nhưng cuối cùng vẫn là không dám tiến tới nửa bước, đả tọa bên cạnh quan tài tu luyện.

Bên này, Diệp Cửu Thu chật vật rơi vào một chỗ xốp trên mặt đất, lảo đảo mấy bước mới đứng vững, sau đó kinh ngạc phát hiện, nhìn từ bên ngoài là một mảnh đất đầy sương xám, kỳ thật bên trong hoàn toàn không có nửa điểm sương mù. Hắn vừa quay đầu, đã nhìn thấy Hà Sơn Kiến ở ngoài đả tọa tu luyện bên cạnh quan tài.

Không có sương mù che chắn tầm mắt, còn có thể trông thấy bên ngoài, việc này khiến Diệp Cửu Thu lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt tái nhợt cũng hơi tốt hơn một chút.

Mặc dù rất muốn ngồi ngay ở chỗ này đợi đến ngày mai ra ngoài, nhưng hắn biết rõ, nếu không chọn một khối thi thể ra ngoài, vị lão tổ tông đột nhiên xuất hiện kia nhất định sẽ đem hắn ném đến đây lần thứ hai!

Mà dù nói thế nào. . . Muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, trở về Hầu phủ, nói cho người nhà, bằng hữu hắn không có việc gì, chỉ có thể dựa vào chính mình tu luyện có thành tựu mói có thể trở về a.

Diệp Cửu Thu khẽ cắn môi, lại nhìn Hà Sơn Kiến một chút, sau đó cũng không quay đầu lại, dọc theo đường mòn đi đến chỗ càng sâu.

Nơi này giống như là một mảnh thiên địa độc lập khác với thung lũng, không gian rộng lớn, cả thiên không đều không giống với bầu trời quanh năm u ám phía trên Âm Thi Tông, mà là lôi vân trĩu nặng màu tím đen, những dòng điện quang như hỏa long bay lượn xuyên qua tầng mây.

Đại địa tối tăm mềm xốp, nhưng là một mảnh hoang vu. Theo từng bước xâm nhập, lôi vân trên bầu trời uy thế ngày càng kinh khủng, ầm ầm trầm đυ.c cùng với tiếng nổ đùng đoàng phảng phất như vang lên ngay trên đỉnh đầu, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ có lôi điện bổ xuống.

Diệp Cửu Thu sắc mặt tái nhợt, bước chân đi lên phía trước, run cầm cập, nhưng lại không dừng một bước nào.

Thẳng đến khi hình dáng mộ địa mơ hồ dần dần rõ ràng trước mắt, hắn mới do dự thả chậm bước chân, giống như thăm dò, chân tay nhẹ nhàng đi đến phía bên kia.

Bên trong Vạn Mộ Phần Tràng cũng không có bia mộ hay nấm mồ, chỉ có các kiểu quan tài nằm ngang nằm dọc. Mỗi một cái quan tài đều là một cái pháp bảo, trong đó uẩn dưỡng thi khôi của đại năng giả sinh thời. Chọn thi khôi ở chỗ này, việc cần làm duy nhất chính là xuyên qua pháp trận trên quan tài để xem xét tình huống thi khôi trong quan tài, sau khi chọn được, lấy tinh huyết bản thân mở nắp quan tài, thông qua bí pháp cùng thi khôi thiết lập liên hệ, thu hoạch thi khôi.

Trong đó, dùng pháp trận xem xét thi khôi cần tiêu hao tinh thần lực, trong vòng một ngày, đệ tử Luyện Khí kỳ phổ thông nhiều nhất chỉ có thể xem xét ba lần. Một lần lấy tinh huyết đối với bản nhân tiêu hao rất nhiều, rất khó lại lấy lần thứ hai. Thứ này cũng tương đương với giới hạn, Diệp Cửu Thu chỉ có ba cơ hội xem xét , mà một khi chọn trúng, lấy tinh huyết mở nắp quan tài xong liền không có cơ hội đổi ý.

Đây đều là điều lão tổ tông bàn giao kỹ càng.

Diệp Cửu Thu yên lặng hồi tưởng đến lão tổ tông, tâm can gan tỳ phổi đều đau, đại ca nhà hắn tìm tức còn có trăm tám mươi người đề cử, nhiều lần gặp mặt mới quyết định đâu, hắn bên này tìm mệnh thi, tương lai muốn kết sinh tử khế mà chỉ cho ba cơ hội chọn lựa? Còn nhất định phải là nhất kiến định chung thân?

Vạn nhất vận khí kém, tìm phải mặt xanh nanh vàng, khuôn mặt đáng ghét hắn cũng chỉ có thể nhận thôi?

Không không không, thi khôi có đâu được con nào không phải mặt mũi hung tợn đáng ghét a!

Làn da thanh bạch, ánh mắt tinh hồng, bờ môi đen nhánh*, toàn thân đều tản ra mùi thây thúi mãnh liệt. . . Nghĩ đến muốn cùng loại vật này ở chung cả đời, Diệp Cửu Thu trước mắt bỗng tối đen, chỉ cảm thấy tiền đồ ảm đạm không có ánh sáng.

*Da xanh trắng, mắt đỏ, môi đen. Cacas:"Tả thi mà ta cứ cảm thấy như đang tả mỹ nhân ấy nhở"(•ө•)?

Nghĩ ngợi lung tung chuyển di lực chú ý, hắn run rẩy cuối cùng cũng thành công đi vào một biển quan tài không thấy giới hạn.

Sau khi ước vào, khí tức âm lãnh như giòi trong xương quấn lên, làm hắn rùng mình mấy cái. Sờ sờ da gà nổi lên trên cánh tay, yên lặng tự an ủi, bọn chúng đều ở trong quan tài, không có tinh huyết không mở ra được, trong lòng hơi bình tĩnh và dễ chịu hơn chút.

Chọn một cái quan tài. . . Chọn một cái quan tài. . .

Mấy lần để tay lên trên pháp trận đều run rẩy, cuối cùng vẫn là yên lặng lại rụt tay về. Loại chuyện quan sát thi khôi ở khoảng cách gần như thế này, Diệp Cửu Thu sâu sắc cảm giác mình còn cần nhiều thời gian để chuẩn bị tâm lý.

Nhiệt độ bên trong mộ địa cực lạnh, không phải vừa vào liền cảm nhận được giá rét thấu xương, mà âm lãnh chui vào tưng khớp xương, dinh dính, mắc phải liền không cởi được ra, tại thời điểm không ai hay, lặng yên không một tiếng động từng chút thấm vào da thịt, huyết nhục, thâm nhập vào xương tủy.

Phàm nhân xâm nhập nơi đây hẳn phải chết, mà tu chân giả chỉ cần vận chuyển linh lực bao quanh thân thì có thể xua tan âm hàn. Việc này đối với tu chân giả là cùng hô hấp bình thường giống nhau, bởi vậy lão tổ tông đã lâu không dính khói lửa trần gian nên quên mất, hậu nhân mà lão đón về, kỳ thật chỉ tu luyện không đến ba ngày, một thân tu vi còn không phải chính mình tu luyện được, thế nên cũng quên không nhắc nhở một hai.

Căn bản không có chú ý tới âm lãnh mộ địa uy hϊếp, Diệp Cửu Thu chỉ có lúc đầu run lên hoàn toàn không nhớ tới vận chuyển linh lực xua âm hàn, bởi vậy chờ tới thời điểm hắn phát hiện không đúng, tứ chi đã hoàn toàn bị đông cứng, rất nhanh không còn cảm giác, cả người trực tiếp ngã xuống đất.

Trong nháy mắt khi ngã xuống đất, bầu trời đột nhiên sấm sét vang dội, cuồng bạo sấm sét như du long lăn lộn trong tử sắc lôi vân, những tầng mây như sóng biển phun trào, đột nhiên một đạo sấm sét đinh tai nhức óc vang lên trong mảnh thiên địa, cơ hồ ngay cả không gian này cũng bị rung chuyển, cũng làm cho Diệp Cửu Thu bị điếc tạm thời, đầu ong ong, một đạo kim sắc thiểm điện như lợi kiếm chém đầu thẳng tắp bổ xuống, nối liền đất trời, bạch quang chói mắt kí©h thí©ɧ hai mắt hắn mở to, không tự chủ được chảy nước mắt.

Một hồi lâu, tầm mắt mơ hồ dần khôi phục rõ ràng, một cái hắc quan tài nằm ngang trên mặt đất trên mặt đất mơ hồ lọt vào trong mắt hắn, từ từ trở lên rõ ràng.

Vị trí của quan tài đen là vùng đất vừa rồi kim sắc thiểm điện bổ xuống .

Diệp Cửu Thu nhớ rõ ràng, vừa rồi chỗ đó không có quan tài.

Mặc dù thân thể bị lạnh cóng, nhưng đầu óc coi như thanh tỉnh, hắn tuyệt sẽ không nhớ nhầm.

Chiếc quan tài kia . . . Là cùng thiểm điện bổ xuống?

Suy nghĩ này vừa nổi lên, ngay lập tức thuyết phục Diệp Cửu Thu, thế là đại hắc quan tài cao chừng hai mét trong mắt hắn, lập tức trở nên vô cùng thần bí khó lường.

Quan tài không phải vàng cũng không phải gỗ, mặt ngoài đen nhánh, tối hơn cả ám trầm nửa đêm tối nhất, phảng phất như nuốt hết toàn bộ tia sáng xung quanh, âm trầm quỷ dị. Nhìn chằm chằm hồi lâu, dường như thần trí đều bị quan tài đen kéo đi, Diệp Cửu Thu bỗng tỉnh táo trở lại, cảm giác như trái tim đột nhiên nổ tung, phanh phanh phanh kịch liệt nhảy lên.

Không thích hợp! Phải mau chóng rời đi!

Hắn chống đất cố gắng đứng lên, ngón tay đều run rẩy. Diệp Cửu Thu cuối cùng cũng nhớ tới một thân linh lực mới có không lâu, nhanh chóng vận chuyển linh lực trong cơ thể.

Cả người bị cóng đến cứng ngắc trở nên mềm mại ấm áp hơn một chút, Diệp Cửu Thu di chuyển tứ chi, cánh tay chợt truyền đến đau đớn kịch liệt như bị xé rách, hắn "Tê" một tiếng, cúi đầu nhìn lại, ống tay áo bên phải bị rách một đường lớn, cánh tay bị đá vụn cắt ra một vết thương sâu, thịt mềm cuộn lên, mơ hồ thấy xương, huyết dịch thấm ướt ống tay áo, nhỏ xuống mặt đất.

Bị thương?

Bởi vì cánh tay vừa mới bị đông cứng, cho nên một chút đau cũng không có. Diệp Cửu Thu hút một ngụm khí lạnh, hắn từ nhỏ đến lớn ngay cả một cái vết thương nhỏ đều không có bị qua, lần đầu thụ thương thế mà bị nặng như thế này?

Thấy máu có chút choáng, hắn quay đầu, từ trong túi trữ vật trên hông lấy ra thuốc trị thương được tông môn phân phối, cũng không nhìn phân lượng, liền vẩy toàn bộ lên trên vết thương.

Thuốc bột màu trắng rất nhanh bị hấp thu không thấy đâu nữa, nhưng nộn nhục nên như thế nào thì chính là như thế đó, vết thương đừng nói không biến mất, ngay cả khép lại một chút cũng không có, ngược lại là máu tươi chảy càng thêm lưu loát, đã từ "Tích tách. . . Tí tách. . ." biến thành tiết tấu "Tí tách tí tách" .

Diệp Cửu Thu đầu váng mắt hoa, có nhầm hay không? Thuốc giả?

Lạnh cóng lại thêm mất máu, hắn cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, ngã trên mặt đất, thần chí mơ hồ.

Tầm mắt mông lung, lờ mờ có thể thấy được huyết dịch còn lại trong căn cốt từ vết thương trên cánh tay chảy ra, hội tụ trên mặt đất, nhưng không thấm vào bùn đất, ngược lại như bị cái gì hấp dẫn, uốn lượn chảy về một phương hướng, nơi đó là. . .

Diệp Cửu Thu trái tim trong phút chốc căng chặt, đầu óc mơ hồ bị mạnh mẽ kéo về mấy

phần thanh tỉnh.

Cỗ quan tài đen kia hút máu của hắn!