Q1-Chương 13: Hà Sơn Kiến

Edit: Cacao

Diệp Cửu Thu tưởng chính mình che giấu thực tốt, nhưng Hà Sơn Kiến liếc mắt một cái liền nhìn ra được gia hỏa này chỉ là lòng hiếu kỳ phát tác, cho nên hắn ngữ khí bất thiện xua đuổi đối phương: “Là cái gì cũng không liên quan đến ngươi. Đừng cản trở ta làm giao dịch!”

Diệp Cửu Thu nhấc cằm: “Ta chính là cùng ngươi làm giao dịch a.”

“...” Ngươi cho là ta cùng ngươi ngu ngốc giống nhau, tin tưởng loại lời nói như này? Hà Sơn Kiến cười lạnh.

Diệp Cửu Thu trước đó xác thực chỉ là muốn nhìn một chút mà thôi, nhưng bị Hà Sơn Kiến cười một tiếng như nhìn thấu tất cả, hắn tức khắc có chút xấu hổ đỏ mặt, trong lòng ngược lại thật sự có xúc động muốn mua hộp gỗ này.

“Ta lập tức mua!” Hắn ỷ vào hầu bao* phong phú, rất có quyết đoán vung tay, “Bao nhiêu linh thạch? Nói đi!”

* gốc là 包裹. Ta tra nó ra là kiện hàng, bưu phẩm nhưng ta thấy không hợp nên mạn phép đổi thành như này

Hà Sơn Kiến trầm mặc nhìn chằm chằm hắn vài giây, như là đánh giá gì đó, sau một lúc lâu mới chậm rì nói: “Năm vạn linh thạch.”

“Ách!” Diệp Cửu Thu chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ không nghe rõ, nhỏ giọng cùng Hà Sơn Kiến xác nhận một lần nữa, “Năm vạn?”

“Năm vạn.” Hà Sơn Kiến giơ tay mở ra hộp gỗ Diệp Cửu Thu mơ ước, ngữ khí bình tĩnh, “Ngươi mua sao?”

Diệp Cửu Thu không có trả lời, hắn hướng hộp gỗ nhìn một chút, muốn xem là cái gì mà đáng giá như vậy, hay là Hà Sơn Kiến chỉ đơn thuần muốn nâng giá đuổi hắn đi.

Bên trong hộp gỗ chính là một cái vỏ trai*, vỏ trai toàn thân như bạch ngọc tinh tế thanh khiết, trên vỏ như sóng cuộn phập phồng, đặc biệt xinh đẹp. Lúc này miệng nó đóng chặt, nhưng Diệp Cửu Thu có thể cảm giác được, vỏ trai này vẫn còn sống.

* Là một con sò còn sống nha nhưng ta thích để vỏ trai.

Một cái vỏ trai có thể bán được năm vạn linh thạch?

Diệp Cửu Thu còn đang nghi hoặc, Hà Sơn Kiến bên kia cũng mở miệng giải thích: “Đây là tiểu u trai, chỉ có giờ Tý mỗi đêm mới có thể mở miệng, thời điểm mở miệng sẽ phun ra vài tia u minh hàn khí.” Hắn thế nhưng xem Diệp Cửu Thu như khách hàng, tâm bình khí hòa giới thiệu cho Diệp Cửu Thu.

Diệp Cửu Thu còn chưa kịp cảm thán thái độ của Hà Sơn Kiến khác với bình thường, hắn đã bị u minh hàn khí bốn chữ kinh sợ. Gần nhất cùng thứ đồ này thật có duyên a, trước đó không lâu mới được Dương Hoành nói, tu luyện Âm Xá quyết chính là yêu cầu u minh hàn khí, còn được tặng ngọc bội ngưng tụ hàn khí, hiện tại lại gặp một cái vỏ trai có thể phun hàn khí .

Có thể dự đoán, nếu có được tiểu u trai, tốc độ tu luyện Âm Xá quyết của hắn sẽ lại nhanh không ít, phượng hình ngọc bội cũng có thể mau chóng trả lại Dương Hoành.

Chỉ là, năm vạn linh thạch, có quá đắt hay không?

Hà Sơn Kiến như là nhìn ra nghi hoặc của hắn, nhàn nhạt nói: “Tiểu u trai tại những địa phương giao dịch khác, ước chừng bốn vạn linh thạch.”

Vậy ngươi còn cùng ta chào giá năm vạn! Diệp Cửu Thu trừng lớn mắt.

“Một vạn linh thạch kia...” Hà Sơn Kiến vẫn luôn duy trì thần sắc bình đạm rốt cuộc không giữ được, hắn nhíu mày, có chút nan kham quay đầu đi, thấp giọng nói nhanh, “Ta sẽ trả lại ngươi sau.”

Là nói ghi nợ ý tứ? Diệp Cửu Thu theo bản năng muốn cười nhạo cái người vẫn luôn lấy mặt đen đối với hắn này một cái, nhưng lời nói đến miệng, lại bị chính hắn nuốt đi xuống. Hắn bỗng nhiên hiểu được, Hà Sơn Kiến đây là thực sự nghiêm túc giao dịch cùng hắn, cũng thực muốn đem đồ vật bán cho hắn.

Hắn mím môi, bắt đầu trầm mặc.

Là vì nguyên nhân gì, khiến cho Hà Sơn Kiến nguyện ý giải thích với một người hắn luôn chán ghét, không muốn liên quan đến làm giao dịch, lại còn là lấy hình thức nợ một nửa?

Việc này tương đương với lấy tóc bên tai đưa vào tay hắn*, Hà Sơn Kiến vì cái gì phải làm vậy?

* Để người khác nắm được điểm yếu

Giao dịch hoàn thành sau, Hà Sơn Kiến không sợ mình lấy một vạn linh thạch tiền nợ khó xử hắn sao?

“Ngươi có mua hay không?” Hà Sơn Kiến thấp giọng hỏi. Hắn nắm chặt cánh tay rũ xuống bên người, hướng Diệp Cửu Thu cúi đầu, viêc này làm hắn rất khó chịu. Nhưng mà hắn cần linh thạch gấp, nơi giao dịch gần nhất cũng không có thời gian đi. Hiện tại có thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy, trừ bỏ các sư thúc sư bá, trong đám đệ tử tuổi tuổi đại khái chỉ có Diệp Cửu Thu.

Tuy rằng u minh hàn khí là thứ tốt, Nhưng trong Âm Thi Tông lại không có bao nhiêu người yêu cầu thứ này. Hắn ở đây bày quán giao dịch, kỳ thật đáy lòng hoàn toàn không có ôm hy vọng gì. Chỉ là không tìm được cách nào khác, thay vì mờ mịt chờ đợi, không bằng thử một lần.

Sau đó, hắn liền gặp Diệp Cửu Thu.

Diệp Cửu Thu có thể dễ dàng lấy ra bút linh thạch này, hắn thực xác định. Hắn trước đây chính là bởi vì vậy mà chán ghét Diệp Cửu Thu, mà hiện tại, hắn lại bởi vì vậy mà cảm thấy may mắn.

Thật là châm chọc. Hà Sơn Kiến hung hăng châm biếm chính mình.

“Ta có thể hay không hỏi một chút, ngươi muốn nhiều linh thạch như vậy, có lợi ích gì sao?” Diệp Cửu Thu hạ thấp giọng.

Cái vẻ mặt thận trọng kia, là sợ hỏi sai vấn đề chọc đến chỗ đau của hắn? Trong phút chốc thời gian, trong đầu gia hỏa này liền suy nghĩ thất bát loạn tao cái gì? Hà Sơn Kiến trào phúng kéo kéo khóe môi, cho nên hắn mới không thích Diệp Cửu Thu. Diệp Cửu Thu thật sự không thích hợp với Âm Thi Tông.

Nhưng Diệp Cửu Thu này, lại sẽ mua tiểu u trai không có nhiều tác dụng đối với người của Âm Thi Tông.

—— hắn chắc chắn Diệp Cửu Thu cuối cùng cũng sẽ mua.

“Mệnh thi của ta tiến giai yêu cầu một phần tài liệu rất khan hiếm. Chạng vạng hôm nay sẽ được bán đấu giá ở Thủy Lan Thiên. Nếu bỏ lỡ lần này lại phải chờ lần sau, đại khái sẽ tốn rất nhiều thời gian.” Hà Sơn Kiến nhìn bộ dáng mờ mịt không hiểu của Diệp Cửu Thu, lại kéo kéo khóe môi, người như Diệp Cửu Thu, làm sao có thể hiểu được thời gian, tài nguyên, thực lực đối với bọn họ quan trọng thế nào?

“Ta chờ không nổi.” Thanh âm hắn trầm thấp, tựa như thở dài.

Diệp Cửu Thu nhớ tới, Hà Sơn Kiến tu chính là chiến thi, chiến thi tiến giai yêu cầu các loại tài liệu phụ trợ. Hắn không thể nào hiểu được tâm tình bức thiết muốn mệnh thi tiến giai của Hà Sơn Kiến, nhưng hắn biết, Hà Sơn Kiến hiện tại thực sự cần bút linh thạch này.

Dù sao hắn cầm tiểu u trai cũng hữu dụng, dù sao thì hắn...có được số linh thạch kia, xác thực rất dễ dàng. Hơn nữa nếu dùng hết linh thạch rồi, lão tổ tông cũng sẽ tiếp tục cho hắn. Diệp Cửu Thu đột nhiên đối với đãi ngộ đặc thù của chính mình cảm thấy đỏ mặt, hắn ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, sau đó nhìn về phía Hà Sơn Kiến: “Ta mua.”

Lời này vừa dứt sau, Hà Sơn Kiến cuối cùng cũng tìm lại được trái tim đã trỗng rỗng từ khi biết tin tài liệu kia sẽ được bán đấu giá tại Thủy Lan Thiên. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn thoáng qua Diệp Cửu Thu, kết quả này trong thâm tâm hắn đã sớm biết rõ, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, chỉ có Diệp Cửu Thu đối với tu luyện còn thiếu hiểu biết mới có thể mua tiểu u trai, chỉ có Diệp Cửu Thu còn chưa học được xảo trá tàn nhẫn mới có thể mua tiểu u trai, chỉ có Diệp Cửu Thu sẽ nhất thời mềm lòng mới có thể mua tiểu u trai. Hắn nhìn không vừa mắt Diệp Cửu Thu như vậy, nhưng lại cảm kích Diệp Cửu thu làm như vậy.

Hắn trầm mặc đem tất cả đồ trên sạp đều đóng gói, giao cho Diệp Cửu Thu: “Chút đồ vụn vặt này xem như tặng kèm, ta cầm cũng vô dụng. Còn một vạn linh thạch, cho ta một tháng thời gian.”

Diệp Cửu Thu tiếp nhận đồ vật liền lấy linh thạch ra ngoài, lại bị Hà Sơn Kiến kéo một phen, thiếu chút nữa đứng không vững ngã nhào ra đất.

“Đi cùng ta.” Hà Sơn Kiến trừng mắt nhìn hắn một cái, người này quả nhiên là ngu xuẩn, trước mặt nhiều người như vậy lấy ra hơn vạn linh thạch, này là ngại kéo thù hận không đủ nhiều có đúng hay không?

Diệp Cửu Thu bị trừng mắt sau, cũng thực mau ý thức được điểm này. Hắn cõng hắc quan đi theo sau Hà Sơn Kiến, cong mắt cười cười nhìn chằm chằm Hà Sơn Kiến phía trước, tiếng cười mềm mụp bức cho Hà Sơn Kiến lập tức nện bước nhanh hơn.

Bị Hà Sơn Kiến đưa tới chỗ hẻo lánh, Diệp Cửu Thu thực dứt khoát móc ra năm vạn linh thạch, giao cho Hà Sơn Kiến.

“Ngươi không sợ...” Không sợ hắn về sau không trả một vạn linh thạch còn lại kia?

Hà Sơn Kiến dừng một chút, yên lặng đem linh thạch thu hồi, không có nói những lời còn lại ra khỏi miệng.

Thu hồi linh thạch, liền phải nhanh chóng chạy đến khu đấu giá Thủy Lan Thiên ở bên ngoài. Hà Sơn Kiến xoay người được một nửa, chợt dừng lại, chần chừ một chút, thấp giọng nói: “Diệp Cửu Thu, đừng quá dễ dàng tin tưởng người khác.”

Diệp Cửu Thu ngẩn ra, sau đó vẻ mặt chính trực nhìn hắn: “Đừng cho là ta thực tin tưởng ngươi.”

“...”

Hà Sơn Kiến xoay người liền đi.

Não hắn bị rút gân mới đi nhắc nhở Diệp Cửu Thu chú ý Bạch Nhiên cùng Dương Hoành!

Diệp Cửu Thu vô tội nhìn Hà Sơn Kiến đi xa, như vậy liền sinh khí? Hắn là xem không khí giữa bọn họ không tồi mới nói lời vui đùa, hắn dám cho Hà Sơn Kiến mượn linh thạch, đương nhiên là tin tưởng Hà Sơn Kiến.

Lắc lắc đầu, hắn cũng dự định trở về. Mấy đồ vụn vặt Hà Sơn Kiến tặng kèm cho hắn, đan dược bùa chú gì đó đều có, vật tư so với hắn dự kiến còn phong phú hơn. Hắn hướng nơi giao dịch bên kia đi, muốn nói một tiếng với Dương Hoành xong liền trở về.

Không nghĩ tới mới xoay người đi không tới vài bước, hắn liền thấy Dương Hoành chờ ở cách đó không xa.

“Cửu Thu, đệ như thế nào lại đi đến nơi này?” Dương Hoành hỏi, “Ta thoáng chớp mắt mấy cái đệ liền không thấy đâu, làm ta tìm mãi.”

Diệp Cửu Thu hơi ấm áp trong lòng, nghĩ Dương Hoành định là sợ hắn bị người động thủ, cho nên vẫn luôn chú ý hắn. Hắn cười nói: “Ta thuận tiện mua một cái tiểu u trai, đến chỗ này giao dịch thôi.” Mở miệng liền đem nguyên nhân, sự tình đều nói ra hết.

“Hà Sơn Kiến sao?” Dương Hoành cong khóe môi cười tà khí, “Nghe nói là cùng Bạch Nhiên nổi danh thanh niên tuấn kiệt, ta ngược lại còn chưa có cơ hội cùng hắn kết giao một phen đâu.” Hắn híp híp mắt, không cho Diệp Cửu Thu cơ hội tiếp tục đề tài liên quan đến Hà Sơn Kiến, cánh tay dài vươn qua, lại khoác lên bả vai Diệp Cửu Thu, thảnh thơi đi về, “Trở về cho ta xem tiểu u trai kia đi, ta mới chỉ nghe qua kỳ danh, còn chưa được thấy hình dáng đâu.”

Hà Sơn Kiến phóng mấy tấm địa hành phù lên người chính mình, ngay lúc đang vội vàng lên đường, bỗng nhiên sau lưng chợt lạnh, run lên một cái, thiếu chút nữa đυ.ng phải cái cây phía trước. Hắn thình lình dừng lại, hồ nghi nhìn nhìn bốn phía, người tu luyện linh giác nhạy bén, chẳng lẽ phụ cận nơi này có mai phục?

Trong hắc quan Diệp Cửu Thu cõng sau lưng, mệnh thi sắc mặt vặn vẹo, toàn thân hắc khí lượn lờ, trong lòng mắng to Diệp Cửu Thu cái tên bán đồng đội ngu! xuẩn!

Còn có ——

Ai tới nói cho y, chỉnh chết kẻ thù cùng tra tấn Diệp Cửu Thu, đến! cùng! nên! làm! sao! chọn! a!

Mệnh thi lâm vào trong vòng xoáy mâu thuẫn vô cùng vô tận, dãy dụa không thoát thân.