Chương 49

Bạch Nhiên tươi cười châm chọc.

"Quả thực là đầu óc bị hỏng đi.”

Hắn vừa nói, vừa bóp pháp quyết. Quan tài bằng gỗ sau lưng rơi trên một mảnh đất, nắp quan tài mở ra, từ đó đi ra một nam tử trung niên thân hình cao lớn cường tráng, làn da xanh trắng, tướng mạo anh tuấn trầm ổn...

Thi khôi. Diệp Cửu Thu yên lặng bổ sung hai chữ này trong lòng.

Tốt, bây giờ cộng lại, họ có năm "người". Hai chân Diệp Cửu Thu có chút mềm nhũn, nhưng cũng may vô luận là nữ tử ©υиɠ trang hay nam tử trung niên kia, tướng mạo cũng không đáng sợ như Diệp Cửu Thu tưởng tượng, điều này khiến y dễ chịu không ít.

Đều là đồng bạn, lại biểu hiện ra sợ hãi, đối với Thi khôi mà nói cũng không lễ phép chứ? Diệp Cửu Thu cắn răng, thanh âm run rẩy nói với nữ tử ©υиɠ trang và nam tử trung niên:

"Xin chào các ngươi, ta là Diệp Cửu Thu. Ta sẽ cố gắng để không kéo chân tất cả mọi người.”

Y đột phá cửa ải này, ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, thở ra một hơi, cả người tự tại không ít. Nhưng sau khi ngước mắt lên, lại đối mặt với ánh mắt kỳ quái của Bạch Nhiên và Hà Sơn Kiến.

Hà Sơn Kiến thì thôi, vì sao ngay cả Bạch sư huynh cũng nhìn y như vậy? Diệp Cửu Thu vội vàng cúi đầu đánh giá mình, chẳng lẽ có chỗ nào không đúng?

Lúc này Bạch Nhiên mới nhịn cười mở miệng. "Cửu Thu, ngươi nói chuyện với bọn họ, bọn họ làm sao có thể nghe hiểu được?”

"Bọn họ nghe không hiểu sao?" Diệp Cửu Thu hỏi ngược lại.

"Thi Khôi chỉ là thi thể có thể hành động, tất cả hành động của bọn họ đều cần chúng ta thao túng, cho nên lúc trước ta mới để cho ngươi tu luyện Triêu Mộ Quyết, tập được một lòng đa dụng."

Bạch Nhiên không biết hạ mệnh lệnh gì cho thi khôi của hắn, chỉ thấy thi thể trung niên nhảy nhót biến mất trước mắt bọn họ, hắn bên này còn tiếp tục giảng giải.

"Hành động còn như thế, chứ đừng nói là tự hỏi độc lập. Cửu Thu, thi khôi không có thần trí. Trừ phi tiến hóa thành Ngũ Hành Thi, sau đó mới có thể từng chút một tìm lại thần trí.”

Diệp Cửu Thu á khẩu không nói nên lời, y có thể nói nam nhân y gặp ở mộ phần Vạn Mộ kia... Không đúng, cái thi khôi kia, không chỉ biết hành động độc lập, còn có thể nói chuyện, còn có tình cảm của hắn tồn tại. Lúc ấy nhìn thấy đôi mắt đen nhánh kia, trong đó tình cảm phức tạp bắt đầu khởi động dường như khắc sâu trong đáy lòng y, làm cho y thế nào cũng không thể quên được.

Chẳng lẽ thật sự chỉ là ảo giác của y?

Hai mắt kia, những cảm xúc kia, bao gồm cả sát ý đối với y, đều là giả?

Diệp Cửu Thu cảm thấy mình đã không phân biệt được hư ảo với chân thật. Y nhìn Bạch Nhiên một chút, trong lòng biết nếu bây giờ nói ra, có lẽ có thể từ trong miệng Bạch Nhiên lấy được đáp án. Nhưng nhớ tới cái bóng nghiêng mỏng manh lúc mới gặp kia, từ trong quan tài ngồi lên, vắng vẻ tịch mịch, nhớ tới tên của hắn chậm rãi phun ra trong đôi môi mỏng kia, tựa như yêu như hận...