Chương 45

Diệp Cửu Thu nhìn Phong Ngọc Thư đứng ở một bên, không giống bộ dáng muốn tiến vào.

Bạch Nhiên vỗ bàn tay một cái.

"Ta quên nói, Cửu Thu. Vấn Thảo Cảnh này, chỉ có đệ tử Luyện Khí kỳ mới có thể tiến vào. Nếu không, dùng tu vi này của chúng ta, nào dám tiến vào trong đó?”

Có vẻ như vậy. Diệp Cửu Thu mơ mơ màng màng nghĩ, sư phụ không đi theo, tự nhiên không có bảo đảm an toàn lớn nhất, nhưng chỉ hạn chế tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói, trình độ nguy hiểm hình như cũng không phải rất lớn... Hạn chế này là tốt hay xấu?

Đang nghĩ ngợi, ba người bọn họ đã đến trước kết giới truyền tống.

Đột nhiên, cánh tay trái và cánh tay phải phân biệt bị người hai bên bắt được, y còn chưa kịp phản ứng, đã bị hai người mang theo, một đầu đυ.ng vào trong kết giới.

Hà Sơn Kiến đứng bên trái ơi, sao ngươi nhanh chóng bóp nát xương cánh tay của ta vậy?

Tác giả có chuyện muốn nói:

Diệp Tiểu Thu (nước mắt lưng tròng): Mọi người chê ta ngu xuẩn, còn kẻ địch thì quá cường đại.

Bạch Nhiên (mỉm cười): Phải không?

Diệp Tiểu Thu (cậy mạnh): Lại nói, không ngốc sao lại bị người ta lừa đến sau này hắc hóa! Diệp Tiểu U đầu gỗ!

Diệp Tiểu U (cười lạnh): A... sao?

Sau một trận trời đất quay cuồng, chân Diệp Cửu Thu mới giẫm lên mặt đất. Nơi này tràn ngập linh khí cùng linh thực nồng nặc tản mát ra hương thơm, làm cho y rất nhanh liền từ trong cảm giác choáng váng tỉnh táo lại.

Chỗ bọn họ đứng là một mảnh rừng cây nhỏ, cây cối thưa thớt mà thấp bé, không che được được ánh mặt trời nghiêng nghiêng trải trên cỏ xanh ở mắt cá chân, ngẫu nhiên có gió thổi qua, đầu cỏ như sợ hãi gật đầu, giống như làn khói xanh nông sâu phập phồng.

"Thanh dược thảo?"

Diệp Cửu Thu biết rất ít linh thảo, mà thanh dược thảo bởi vì quá bình thường cũng quá phổ biến, cho nên bị y nhớ kỹ. Loại linh thảo này tuy rằng không nhập giai, thế nhưng y ăn những loại đan dược gia tăng kia đều có thanh dược thảo làm phụ trợ.

Hiện tại phóng mắt nhìn lại, đập vào mắt đều là Thanh dược thảo, số lượng này làm cho y không khỏi kinh ngạc.

Nhiều Thanh dược thảo cộng lại, đại khái so với linh thảo cấp một hai còn đáng giá hơn chứ?

Y liếc mắt nhìn Hà Sơn Kiến cùng Bạch Nhiên, hai người đối với cảnh tượng này đều thần thái tự nhiên, không hổ là đã gặp qua, không giống y. Y cũng không vội vàng hoảng hốt khai thác, mà là xin chỉ thị một chút.

"Bạch sư huynh, những Thanh dược thảo này..."

Bạch Nhiên hiểu được, lắc đầu cười nói:

"Thanh dược thảo ít nhất phải trên mười năm mới có thể dùng làm thuốc. Nơi này hầu như đều dưới 10 năm, hái được cũng không có ai muốn.”

Diệp Cửu Thu yên lặng, không có hiểu biết thật đáng sợ, may mắn y mở miệng hỏi, bằng không lại náo loạn.