Chương 41

Bạch Nhiên thú vị nhìn sắc mặt y biến hóa, nhìn thời gian không sai biệt lắm, mới ho nhẹ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ trong đầu Diệp Cửu Thu.

"Cửu Thu, đã đến lúc xuất phát.”

Phong Ngọc Thư lấy ra một thanh trường kiếm lưu thủy, thân kiếm thon dài, dưới ánh mặt trời lưu chuyển vầng sáng trắng nực, cạnh kiếm mơ hồ có thể nhìn thấy một tầng băng lam hàn mang, khiến người ta còn chưa tới gần đã cảm thấy một trận hàn ý lạnh lẽo.

Hắn ném trường kiếm ra, trường kiếm lơ lửng giữa không trung, đón gió mà bay lên, trong chớp mắt liền kéo dài đến lớn hơn mấy chục lần so với ban đầu.

Diệp Cửu Thu nhìn mà không chớp mắt, y nghĩ sư phụ cho y kim lôi trúc kiếm. Vậy kiếm của mình có phải cũng có thể sử dụng như thế này hay không.

"Chờ ngươi đến Trúc Cơ, liền có thể tự mình ngự kiếm."

Bạch Nhiên cũng nhìn thanh phi kiếm kia.

"Kiếm này tên là Trảm Ma, là Phong trưởng lão hồi còn ở Thanh La tông tự mình luyện chế.”

Trảm Ma? Diệp Cửu Thu giật giật khóe miệng, thân ở ma đạo còn lấy một cái tên ý tứ rõ ràng như vậy thật sự không thành vấn đề sao sư phụ sao? Ngươi có muốn tự chặt đứt chính mình không?

"A, nói sai rồi." Bạch Nhiên lập tức sửa lại.

"Cái tên Trảm Ma này là người bên ngoài gọi ra trước. Phong trưởng lão gọi nó là gì, chúng ta ngược lại không biết.”

Diệp Cửu Thu nghiêng đầu, cổ quái nhìn chằm chằm Bạch Nhiên.

"Người của m Thi tông cũng gọi như vậy?”

Bạch Nhiên không phủ nhận nhướng mày.

Thật sự là chí khí của người khác diệt uy phong của mình, Diệp Cửu Thu nghĩ, nhưng lại càng cảm thấy sư phụ nhà mình năm đó nhất định là vô cùng kinh thái tuyệt diễm. Cũng càng nghi hoặc ngay cả phi kiếm cũng bị địch nhân xưng là trảm ma, sư phụ vì sao phải phản chính đạo nhập ma đạo?

Y hoang mang nhìn về phía sư phụ giẫm lên phi kiếm, hắc y bay phần phật, con ngươi hờ hững nhìn qua. Ánh mắt kia dừng trên người y, làm cho y chột dạ rụt bả vai lại, có loại xấu hổ nói xấu sau lưng bị bắt được.

Mắt thấy mọi người xung quanh đã lục tục lên phi kiếm, y cúi đầu tránh đi ánh mắt Phong Ngọc Thư, nhanh chóng đi tới dưới phi kiếm.

Phía sau y, Bạch Nhiên cũng đi theo.

Diệp Cửu Thu nghiêng đầu nhìn hắn, rất ngượng ngùng.

"Bạch sư huynh, ngươi đưa ta đến nơi này là được rồi. ”

Bạch Nhiên mỉm cười. "Ta cũng muốn đi, Cửu Thu. ”

"..." Diệp Cửu Thu vẫn hiểu lầm há miệng, lại xấu hổ đến đỏ mặt. Hoàn toàn tự làm đa tình nha.

"Lần này có hai đệ tử thân truyền đi theo, ta là một trong số đó." Bạch Nhiên giải thích.

"Người kia là Hà sư đệ.”

Hắn nói xong, thấy Diệp Cửu Thu túm lấy áo bộ dáng quẫn bách, lại cười giải vây nói.