Chương 32

Diệp Cửu Thu cảm thấy mỹ mãn thu hồi đan dược, mục đích chuyến đi này đạt được, y có thể trở về. Nhưng y lại không rời đi, ngược lại tiếp tục ngồi xổm, mắt thấy cái hộp gỗ kia, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Hà Sơn Kiến.

Một lát sau, y thành công làm cho Hà Sơn Kiến dự định coi thường y sang nôn nóng.

“Ngươi còn muốn làm gì nữa! Hà Sơn Kiến ngước mắt lên, ánh mắt không tốt.”

Hắn lại không biết hắn làm sai một chuyện, đó chính là đem đan dược bán cho Diệp Cửu Thu. Chuyện này làm cho Diệp đại thiếu gia am hiểu được một tấc tiến một thước thuận cột trèo lên lá gan lớn thêm không ít.

"Ta xem xem còn có gì muốn mua hay không."

Diệp Cửu Thu chột dạ nói dối, đưa tay chỉ hộp gỗ.

"Đó là cái gì vậy?"

Y đoán Hà Sơn Kiến bày hàng chủ yếu là muốn bán cái này, bằng không cùng một đệ tử thân truyền cấp bậc với Bạch Nhiên, làm sao có thể đi kiếm số tiền nhỏ này?

Cái hộp gỗ kia chứa cái gì, y rất tò mò.

Diệp Cửu Thu cho rằng chính y che dấu rất tốt, nhưng Hà Sơn Kiến liếc mắt một cái liền nhìn ra tên này chỉ là tính hiếu kỳ phát tác, cho nên giọng điệu hắn không tốt xua đuổi đối phương.

"Là cái gì liên quan thì liên quan gì đến ngươi? Đừng ngăn cản ta giao dịch!”

Diệp Cửu Thu nâng cằm lên. "Ta chính là đang giao dịch với ngươi.”

“......” ngươi nghĩ ta và người ngu ngốc bình thường sẽ tin điều này? Hà Sơn Kiến cười lạnh.

Diệp Cửu Thu lúc trước chính xác chỉ muốn nhìn một chút mà thôi. Nhưng bị Hà Sơn Kiến nhìn thấu như vậy, y nhất thời có chút xấu hổ đỏ mặt, trong lòng ngược lại có xúc động muốn mua đồ.

"Ta đã mua nó!"

Y ỷ vào danh phận phong phú, rất có quyết đoán vung tay lên, "Bao nhiêu linh thạch? Nói đi!”

Hà Sơn Kiến trầm mặc nhìn chằm chằm y vài giây, giống như là đang đánh giá cái gì đó, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói. "Năm vạn linh thạch.”

“Ách!” Diệp Cửu Thu chớp chớp mắt tỏ vẻ không nghe rõ, nhỏ giọng nói với Hà Sơn Kiến một chút.

"Năm vạn? ”

"Năm vạn." Hà Sơn Kiến giơ tay mở hộp gỗ Diệp Cửu Thu cầm, ngữ khí bình tĩnh.

"Ngươi mua không?"

Diệp Cửu Thu không trả lời, y nhìn vào trong hộp gỗ, muốn nhìn xem cái gì đáng giá như vậy, hoặc là Hà Sơn Kiến chỉ đơn thuần là muốn nâng giá đuổi y đi.

Trong hộp gỗ chứa một cái vỏ trai, vỏ trai toàn thân tinh tế sạch sẽ như bạch ngọc, cạnh giống như gợn sóng phập phồng, đặc biệt xinh đẹp. Lúc này nó khép chặt lại, nhưng Diệp Cửu Thu có thể cảm nhận được, vỏ trai này vẫn còn sống.

Vỏ trai gì có thể bán được năm vạn linh thạch?

Diệp Cửu Thu còn đang nghi hoặc, Hà Sơn Kiến bên kia cũng đã mở miệng giải thích.