Chương 27

Dương Hoành lúc này mới hài lòng nhếch khóe môi lên.

"Lúc này mới đúng."

......

Sau khi Dương Hoành rời đi, Diệp Cửu Thu đeo ngọc Phượng lên người, thử tu luyện m Côi Quyết. Tốc độ tu luyện quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, trong quá trình tu luyện lúc đầu hấp thu khó khăn, bây giờ cảm giác trở nên đặc biệt thuận lợi, giống như lúc trước là ở trong một vũng nước nhỏ lấy nước, hiện giờ chính là ở trong một cái hồ lớn lấy nước. Quả nhiên hết thảy đều như lời Dương Hoành nói.

Diệp Cửu Thu càng cảm kích Dương Hoành hơn.

Y thử tu luyện m Côi Quyết, sau đó liền bắt đầu suy nghĩ mười ngày sau xuất tông nên chuẩn bị cái gì. Vừa rồi Dương Hoành cũng đưa ra cho y một ít đề nghị, đơn giản là binh khí đan dược phù trận pháp các loại có thể phụ trợ ngoại vật của mình. Những thứ này y cũng không thiếu, lão tổ tông cho y đều là đồ vật cao cấp, hiện tại việc y phải làm là quen thuộc mấy thứ này.

Bất quá thuốc trị thương bình thường y thiếu rất nhiều. Diệp Cửu Thu lật xem linh thạch lão tổ tông đưa trong túi đựng đồ, rối rắm thở dài một hơi, lại phải ra cửa.

Quên đi, chờ ngày cuối cùng mới đi ra ngoài. Diệp Cửu Thu nghĩ đến mỗi lần ra ngoài đều gặp phải chuyện, liền mắc chứng sợ ra ngoài. Vì sao luyện khí đều sắp viên mãn, mà y luôn đánh không lại mấy tên luyện khí bốn năm tầng kia?

Cuối cùng cũng là mình vô dụng.

Diệp Cửu Thu ủ rũ, yên lặng đi đến bên cạnh quan tài đen của mình, đưa tay sờ sờ nắp quan tài, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Nếu ngươi có thể đi ra thì tốt rồi. Có ngươi ở đây, họ không thể đánh bại được ta.”

Y lại thở dài, tự mình bò lên nắp quan tài khoanh chân ngồi xuống.

Y hiện tại tu luyện đều là dứt khoát ngồi ở trên quan tài đen. Hoặc là nói, y một ngày đại đa số thời gian đều mang theo cái quan tài đen này. Phong Ngọc Thư đã nói cho y biết, chỉ cần kiên trì dùng linh lực của mình nên quan tài đen và bên trong mệnh thi này, như vậy cuối cùng có một ngày quan tài đen cùng mệnh thi đều sẽ do y thao túng sử dụng.

Chỉ cần có thời gian là Diệp Cửu Thu liền dán lên quan tài đen, tranh thủ không lúc nào là không dùng linh lực của mình nuôi dưỡng quan tài đen cùng mệnh thi, chờ mong một ngày nào đó không lâu y có thể mở quan tài đen, triệu hoán mệnh thi của mình.

Chỉ là xem ra trước mắt những nỗ lực của y hình như đều là uổng phí.

“Ngươi cuối cùng sẽ khi nào đi ra? Mười ngày sau nếu có ngươi ở đây, ta thật sự cái gì cũng không sợ.”

Diệp Cửu Thu lại một lần nữa tiến vào tu luyện.

Diệp Cửu Thu tâm tâm niệm niệm mệnh thi của mình đi ra, lại không biết mệnh thi của y mỗi đêm đều ngồi trên nắp quan tài của mình không di chuyển mông, tâm tình buồn bực mà nhìn chằm chằm y.