"Đang có một chút nghi hoặc, có phiền toái Dương sư huynh không? "
Y theo Bạch Nhiên đổi giọng gọi sư huynh.
Dương Hoành cười ha ha, duỗi tay ôm lấy bả vai y, chân dài bước lên, liền ở tư thế này ôm y vào trong phòng. "Nếu ngươi gọi ta một tiếng sư huynh, làm sao có chuyện phiền toái được. Vào phòng từ từ nói chuyện."
Một bộ thái độ hoàn toàn không coi mình là khách.
Diệp Cửu Thu bật cười, trong lòng lại càng thêm thoải mái. Dương Hoành dùng thái độ như vậy tiếp xúc với y, ngược lại làm cho y cảm thấy thập phần tự tại thả lỏng.
Bạch Nhiên ở sau lưng bọn họ cười nói: "Dương sư huynh, Diệp sư đệ, tại hạ còn có một số việc phải đi xử lý, cáo từ trước.”
Sao lại đi rồi? Diệp Cửu Thu quay đầu đi, lại chỉ thấy bóng lưng Bạch Nhiên xoay người.
Y do dự một chút, không mở miệng gọi Bạch Nhiên lại. Một giây sau, y bị Dương Hoành ấn xuống ghế. Ngẩng đầu chống lại thần sắc Dương Hoành nhướng mày hỏi thăm, y cười lắc đầu tỏ vẻ không có gì. Bạch Nhiên sư huynh rời đi cũng rời đi rồi, dù sao vị Dương sư huynh này rất dễ ở chung.
Sau khi nói chuyện đơn giản vài câu, Diệp Cửu Thu liền tiến vào trạng thái học hỏi khiêm tốn không mệt mỏi. Y muốn tu luyện tới trình độ cao hơn, muốn trở nên mạnh hơn, muốn đường đường chính chính để cho người khi nhục y câm miệng, muốn một ngày nào đó bằng vào lực lượng của mình vượt qua trăm vạn dặm, trở về nhà mình.
Dương Hoành nhìn đôi mắt sáng ngời sau khi y đắm chìm vào trong đó, trắng đen rõ ràng, so với lúc ban đầu nhìn thấy đơn thuần trong suốt, hiện tại bên trong có thêm không ít thứ. Mệt mỏi nhưng vẫn cứng cỏi như trước, yếu ớt nhưng vẫn kiên cường như trước, bi thương qua lại vẫn lạc quan như cũ, tuyệt vọng nhưng vẫn mang theo hy vọng.
Thật sự là... Càng nhìn càng thích.
Dương Hoành nghe Diệp Cửu Thu nghi hoặc, khóe môi ẩn giấu ý cười cũng càng ngày càng sâu.
Bạch Nhiên nói hắn muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, hắn không cho ý kiến. Bạch Nhiên vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, hắn chỉ là muốn đem khối ngọc bích Diệp Cửu Thu này mài ra. Có lẽ để mặc Diệp Cửu Thu, mấy năm sau Diệp Cửu Thu cũng sẽ tỏa ra hào quang của mình, nhưng từ trước đến nay hắn không có bao nhiêu nhẫn nại, không muốn chờ đợi một thời gian dài. Huống chi vạn nhất ở giữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, ngọc thô mài không xong, đến lúc đó hắn đau lòng đến mức nào?
Hắn muốn tự tay điêu khắc Diệp Cửu Thu thành bộ dáng hắn hy vọng. Khi đó, mới là lúc hắn thu hoạch trái quả.
Nói chung, đây cũng là một trò chơi.
Ý cười trên khóe môi Dương Hoành mở ra, hắn từ trong túi đựng đồ lấy ra một ngọc bội hình phượng, đưa tới bên tay Diệp Cửu Thu.