Gần như trong nháy mắt, Vương Lâm liền đi tới trước mặt y.
Thanh trúc kiếm kia vẫn như trước nằm ngang bên cổ Vương Lâm, nhưng trong mấy bước chân này ngay cả vết máu cũng không có vạch lên.
"Diệp sư đệ thao túng phi kiếm thật ổn."
Vương Lâm tiến đến trước mặt Diệp Cửu Thu tái nhợt cười.
"Ta còn sợ ngươi lỡ tay chém ta, thì ra là ta lo lắng quá nhiều."
Hắn trọng điểm nhấn mạnh hai chữ lỡ tay, trần trụi khinh thường.
Diệp Cửu Thu nói không nên lời, ánh mắt của y vô thần dừng lại trên thanh trúc kiếm của mình, bàn tay buông xuống bên cạnh khẽ run rẩy.
Y chém không nổi, y làm không được...
Cho dù y chiếm được tiên cơ, y lại không xuống tay được.
"Ta vừa nói thật, ngươi nếu dám tiếp tục cắt, ta thật sự sẽ không bao giờ tìm ngươi gây phiền toái nữa."
Vương Lâm giơ chân lên, giống như một tháng trước, một lần nữa đạp lên eo Diệp Cửu Thu.
"Thật đáng tiếc a Diệp sư đệ, ngươi làm không được.”
Y không thể làm điều đó...
Diệp Cửu Thu ngã xuống đất, thống khổ cắn chặt răng. Y nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn những ánh mắt châm chọc cười nhạo khinh miệt bốn phía. Cái này cùng y tưởng tượng không giống nhau, y rõ ràng cố gắng tu luyện, thực lực của y hiện giờ không nên bị động như vậy.
“ m Phong triệu tới!”
Y chật vật lăn sang bên cạnh một vòng, tay bóp pháp quyết, chỉ về phía Vương Lâm.
Mặt đất bằng phẳng chợt nổi lên gió, trong tiếng gió xen lẫn quỷ khóc thê lương, hướng Vương Lâm cuốn đi.
Diệp Cửu Thu chống đỡ ngồi dậy, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm pháp thuật đầu tiên mình sử dụng. m phong vô hình vô chất, lại ở chướng khí khuấy lên vòng xoáy, làm cho người ta có thể thấy rõ hình dáng của nó. Nó gào thét nhào về phía Vương Lâm.
"Chỉ như vậy?"
Vương Lâm nhìn qua không thèm để ý chút nào, hắn chỉ giơ tay phải lên, hời hợt bấm cùng một pháp quyết, liền thấy một luồng âm phong sinh sôi nổi lên, gào thét nhào về phía Diệp Cửu Thu, trong chớp mắt liền cùng gặp nhau, thôn phệ triệt tiêu lẫn nhau. Sau khi âm phong của Diệp Cửu Thu hoàn toàn tan chảy, âm phong hắn triệu ra lại còn có một tia dư lực, cuốn về phía Diệp Cửu Thu đang ngây ngốc lần nữa.
Làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Tu vi của y cao hơn hắn rất nhiều. Không nên như vậy!
Diệp Cửu Thu trơ mắt nhìn âm phong nhào tới, một trận cực hàn đóng băng linh hồn từ làn da xâm nhập đến tận xương tủy. Tóc và làn da của y trong nháy mắt kết thành một tầng sương trắng, cả người cứng ngắc hôn mê.
Kim Lôi Trúc Kiếm vẫn nằm ngang trên cổ Vương Lâm, cũng sau khi chủ nhân mất đi thần trí, vô lực rơi xuống bụi đất.
“Diệp sư đệ!”
Cùng lúc đó, tiếng Bạch Nhiên kinh hô từ xa truyền đến, một chữ cuối cùng khi lời nói hạ xuống, người khác đã đến gần.