Chương 7

Diệp Cửu Thu đi tới chỗ tu luyện của Phong Ngọc Thư.

Nơi này là đáy cốc, xung quanh đều là vách đá, rời xa trung tâm m Thi Tông, chướng khí âm khí đều vô cùng mỏng manh, cũng không biết vì sao đường đường là một trưởng lão, lại lựa chọn một nơi tu luyện "cằn cỗi" như vậy. Phong Ngọc Thư ở trên vách núi đá khoét ra một bệ đá rộng lớn, trên đó xây dựng mấy gian phòng trúc Mặc Ngọc.

Diệp Cửu Thu đứng dưới vách đá, dùng linh lực kích hoạt ngọc giác hắn giao cho y.

Trên ngọc giác một đạo lưu quang hiện lên, đánh vào một chỗ nào đó trên vách núi, ở trong hư không vô hình khơi dậy từng trận gợn sóng. Thân thể Diệp Cửu Thu nhẹ nhàng bị kéo, không tự chủ được bay lên cao, cuối cùng rơi xuống bệ đá.

Y nhìn xung quanh với đôi mắt ngạc nhiên. Bốn phía xung quanh phòng trúc, có cỏ thơm rực rỡ, mùi hương thanh nhã tập kích người, ở trong m Thi Tông màu sắc tối tăm có vẻ không hợp lắm.

Nhưng y thích nơi này.

Diệp Cửu Thu cân nhắc khả năng có nên chuyển tới nơi này ở chung với sư phụ hay không. Nhưng khi y đi vào một gian phòng trúc, nhìn thấy Phong Ngọc Thư, vọng tưởng này của y lặng lẽ lùi bước dưới khuôn mặt như băng tuyết của Phong Ngọc Thư.

Chắc chắn Phong Ngọc Thư sẽ không đáp ứng y. Diệp Cửu Thu vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn thần sắc lãnh đạm hờ hững của sư phụ nhà mình, không cảm thấy sư phụ có thể giống như người nhà y, y làm nũng thì cái gì cũng đáp ứng.

Ánh mắt Phong Ngọc Thư rất trống trải, phản chiếu ra thiên địa, nhưng lại không phản chiếu ra bóng người đứng trước mặt.

Hắn sẽ không để ý đến bất luận kẻ nào, bao gồm cả đệ tử duy nhất của hắn.

Diệp Cửu Thu mẫn cảm ý thức được điểm này, liền không dám ở trước mặt Phong Ngọc Thư tùy ý.

Y giống như là ở trước mặt tiên sinh dạy học ở gia tộc của y, cẩn thận thận trọng, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Sau khi gọi một tiếng sư phụ, dưới ý bảo của Phong Ngọc Thư buông quan tài đen xuống, ngồi ở trên bồ đoàn.

Phong Ngọc Thư ngồi trên bồ đoàn đối diện y, bên tay trái là quan tài bằng đồng của hắn, trên khắc hoa điểu trùng ngư, cảm giác trang trọng cổ xưa kỳ dị áp qua âm khí dày đặc. Tựa như bản thân Phong Ngọc Thư, không có nửa điểm hương vị ám trầm của m Thi Tông. Trên vách tường phía sau treo một bức tranh màu xanh thủy mặc, Diệp Cửu Thu không dám nhìn nhiều, ánh mắt nhoáng lên một cái, mơ hồ là một bóng lưng mông lung, ở trong bối cảnh nhàn nhạt hắt mực nhìn không rõ lắm.

Ánh mắt Diệp Cửu Thu nhanh chóng di chuyển trong phòng, cuối cùng dừng lại trên vạt áo rủ xuống mặt đất của Phong Ngọc Thư.