Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Quyển 8 - Chương 218.6: Thành chủ, ngươi sợ cái gì

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thành chủ tiền nhiệm của thành Thương Đô có vô số con cái, nhưng chỉ có Bách Lý Độ Nguyệt được kế nhiệm vị trí này, nắm quyền cai quản toàn bộ Bắc Vực, đủ để thấy là hắn không tầm thường. Khi Tang Phi Vãn bước vào chính điện, y thấy một nam tử ngồi phía trên, đầu đội ngọc quan, mặc thường phục màu đỏ với hoa văn ẩn ánh kim, toát ra khí chất lười biếng xuất trần. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là tóc của Bách Lý Độ Nguyệt không phải màu đen, mà là màu trắng sáng như sương tuyết, thậm chí cả lông mi cũng màu trắng.

Đoạn Dương lần đầu tiên nhìn thấy Bách Lý Độ Nguyệt, đôi mắt đều nhìn thẳng, không ngờ rằng mục tiêu nhiệm vụ mà hệ thống giao cho gã lại trông tuyệt sắc như thế.

Tang Phi Vãn nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của Bách Lý Độ Nguyệt một lúc, cuối cùng kết luận, hiện giờ là do nhân cách ác điều khiển cơ thể. Y mỉm cười nhẹ đến mức khó phát hiện, sau đó nhấc vạt áo lên, thong dong quỳ xuống đất: “Phi Vãn gặp qua Thành chủ.”

Y như thể người trong tranh, mọi hành động đều mượt mà như nước chảy mây trôi, mang theo sự lịch thiệp tao nhã không nói nên lời. Đôi mắt đen láy như ngọc, cụp mắt mỉm cười cũng khiến điện các sáng sủa hơn vài phần, làm ta người bỗng nhiên thực sự hiểu được ý nghĩa của bốn chữ “bồng tất sinh huy*”.

(*Bồng tất sinh huy: làm sáng cả nhà tranh. Lời khen khách sáo khi được tặng một món quà trang trí hoặc ở đây dùng để khen ngợi mỹ nhân.)

Nam tử ngồi trên cao liếc nhìn Tang Phi Vãn, bỗng cảm thấy y hơi quen mắt. Hắn chợt nhớ ra y chính là người ầm ĩ nhất trong đám mỹ nhân ở hậu viện, trong bụng toàn bao cỏ, văn hóa thấp, là mỹ nhân có da không có xương, có thịt không hồn, thật khó vẽ trong tranh.

Nhưng hôm nay nhìn lại, trông y lại có hồn, sinh động hơn rất nhiều.

Bách Lý Độ Nguyệt đứng dậy rời khỏi ghế trước mắt bao người, khoanh tay bước xuống bậc thang, vạt áo đỏ sẫm quét qua mặt đất, uốn lượn lướt đi, phát ra tiếng rất nhỏ. Hắn đi đến trước mặt Tang Phi Vãn, lên tiếng hỏi bằng giọng khó nhận ra cảm xúc: “Bức tranh là do ngươi làm nhòe?”

Người hầu giơ bức tranh lên, vết mực còn lạc lõng hơn so với ban ngày.

Tang Phi Vãn ung dung nói: “Phi Vãn đúng thật là có quét dọn thư phòng, nhưng chưa từng làm bẩn cuộn tranh, xin Thành chủ minh giám.”

Bách Lý Độ Nguyệt có suy nghĩ giống như mọi người, nghi ngờ Tang Phi Vãn cố ý hãm hại Đoạn Dương: “Ngươi nói ngươi chưa từng làm bẩn cuộn tranh, có bằng chứng gì?”

Bởi vì bình thường Đoạn Dương rất “thành thật”, nên tránh thoát được sự chất vấn.

Tang Phi Vãn: “Thành chủ vẽ tranh dùng mực vô ngân, ta thấy dãy núi dày đặc lại chưa hiện rõ nét vẽ, nên biết mực chưa khô, cho nên khi quét dọn rất cẩn thận, sao lại cố ý cọ nhòe cuộn tranh được.”

Bách Lý Độ Nguyệt nghe vậy, hình như cười khẽ một tiếng: “Ngươi đúng là biết hàng.”

Đầu ngón tay hắn thon dài lạnh lẽo, bỗng nâng cằm Tang Phi Vãn lên, nhìn thẳng đối phương với ẩn ý không rõ. Nhưng đôi mắt y lại tự nhiên hào phóng, bằng phẳng cực kỳ, không thấy chút chột dạ hoảng loạn nào.

Một lúc sau, Bách Lý Độ Nguyệt từ từ rút tay về, ám chỉ: “Nếu không phải là ngươi, thì nghĩa là một người khác.”

Lời này khiến cho Đoạn Dương hoảng loạn, gã vội vã quỳ xuống, chắp tay hành lễ: “Thành chủ, ta thật sự không biết vì sao cuộn tranh lại bị nhòe, xin Thành chủ minh giám!”

Gã vừa dứt lời, cổ tay bỗng bị nắm lấy. Gã ngẩng đầu nhìn lại theo bản năng, bất ngờ đối diện với đôi mắt thâm sâu khó hiểu của Tang Phi Vãn. Tang Phi Vãn nhếch môi cười, nói: “Đúng vậy, Thành chủ, Đoạn Dương không cố ý làm nhòe cuộn tranh đâu, ta đoán chắc là khi quét dọn, hắn đã bất cẩn cọ vào cổ tay áo.”

Mọi người nghe vậy thì nhìn theo, thấy cổ tay áo và đầu ngón tay Đoạn Dương có dính một vết mực nhỏ, mọi người không khỏi kinh ngạc.

Nam chính ngựa giống trong truyện người lớn đều chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, Đoạn Dương đương nhiên cũng chẳng thông minh mấy. Gã hoảng loạn muốn giấu tay đi, lắp bắp giải thích: “Vết mực này là tối qua ta bất cẩn cọ phải khi đang luyện chữ trong phòng, không phải, không phải trên bức tranh...”

Tiếng giải thích của Đoạn Dương bỗng nhiên im bặt, bởi vì gã bỗng thấy Tang Phi Vãn đối mặt với mình, lặng lẽ mấp máy môi, mỉm cười dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy, thương hại nói:

“Đồ ngu...”

“Ta đã nói cho ngươi, đó là mực ngàn năm, trên giấy tuy khó khô nhưng dính vào da thì khó rửa. Mực ngàn năm không phai, sao ngươi lại ngu đến mức dùng tay cọ nét mực chứ...”

“Nếu vết mực không rửa sạch, thì chẳng phải là ngươi tự tìm đường chết...?”

Lời đã nói đến nước này, lòng Đoạn Dương phát lạnh, lúc này gã mới nhận ra mình bị Tang Phi Vãn chơi thắng một nước cờ, gã không khỏi thẹn quá hóa giận, trực tiếp giơ tay túm cổ áo y: “Tang Phi Vãn! Ngươi cố ý hại ta có phải hay không?!”

Tang Phi Vãn nghe vậy thì giả vờ giật mình: “Đoạn Dương, sao ta lại cố ý hại ngươi. Nếu vết mực đó là ngươi bất cẩn cọ phải khi luyện chữ, thì ngươi giải thích rõ ràng với Thành chủ là được rồi. Thành chủ khoan hồng độ lượng, tất nhiên sẽ không trách cứ ngươi.”

Đoạn Dương dùng một tay đẩy ngã Tang Phi Vãn xuống đất, tức giận đến mức muốn giơ tay đấm y, nhưng gã còn chưa kịp ra tay, Bách Lý Độ Nguyệt đã tung ra một chưởng. Thân hình Đoạn Dương đột nhiên bay ra xa mấy thước, đập mạnh lên cây cột.

“Rầm” một tiếng trầm vang, mọi người trong điện đều giật nảy mình.

Bách Lý Độ Nguyệt rút tay về, giọng lạnh như tuyết rơi rào rạt, khó nhận ra cảm xúc: “Người đâu, dẫn hắn đi rửa sạch vết mực. Nếu rửa sạch thì thôi, không rửa sạch...”

Hắn dừng một chút: “Thì lột da hắn ra.”

Sắc mặt Đoạn Dương trắng bệch.

CP nguyên tác cứ thế bị Tang Phi Vãn dùng một chiêu hủy bỏ, đừng nói là tiếp tục duyên kiếp trước, không thành kẻ thù sống chết đã là không tệ.

Tang Phi Vãn cũng không thật sự muốn gϊếŧ chết Đoạn Dương, đuổi ra khỏi phủ là được. Thấy Đoạn Dương bị thị vệ kéo ra ngoài, y từ từ quỳ thẳng dậy, bỗng kéo bàn tay lạnh băng giấu trong tay áo của Bách Lý Độ Nguyệt lại, lên tiếng: “Thành chủ, Đoạn Dương cũng không cố ý, hay là tha cho hắn một mạng?”

Bách Lý Độ Nguyệt nhận thấy cảm giác ấm áp truyền đến từ ngón tay, vô thức nhíu mày. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy Tang Phi Vãn đang mỉm cười với mình, đáy mắt ôn nhuận như ngọc ẩn giấu sự sâu xa, khiến người ta không thể nhìn thấu.

“Bức tranh đó còn có thể cứu chữa...”

Giọng Tang Phi Vãn trầm thấp, không biết là cố ý hay là vô tình, đầu ngón tay cọ nhẹ vào lòng bàn tay Bách Lý Độ Nguyệt, khiến hắn hơi ngứa.

“Thành chủ hay là để ta thử một lần?”

Bách Lý Độ Nguyệt muốn rút tay về, nhưng Tang Phi Vãn bạo gan vô cùng, nắm chặt ngón tay hắn, nhỏ giọng hỏi với ẩn ý: “Thành chủ sợ cái gì?”

Hệ thống ẩn mình trong bóng tối, thấy nhân vật chính của nguyên tác bị Tang Phi Vãn dùng dăm ba câu giải quyết, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Nhưng khi nhìn kỹ lại, nó bỗng nhiên phát hiện rằng Tang Phi Vãn dường như còn nguy hiểm gấp mười lần Đoạn Dương. Đối với Bách Lý Độ Nguyệt mà nói, không biết đó là phúc hay họa.
« Chương TrướcChương Tiếp »