Kim đồng hồ chỉ hai giờ, Thiệu Khâm Hàn cuối cùng cũng không đợi nữa.
Anh tự giễu mà khẽ cười một tiếng, sau đó chống tay lên ghế, gian nan đứng dậy, khập khiễng đi hai bước. Anh đang định gọi cho lái xe đến đón mình, thì bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, ngay sau đó, trong tầm mắt anh xuất hiện một đôi giày.
“Này, sao anh lại đâm thành thế này?”
Thẩm Lương lười chờ thang máy, nên chạy thẳng lên bằng cầu thang. Hắn mệt đến mức thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm. Hắn vừa mới chạy đến cửa cầu thang, thì đã thấy một mình Thiệu Khâm Hàn ở hành lang, bên người không có một ai.
Thiệu Khâm Hàn không ngờ hắn thật sự đến, sững sờ tại chỗ trong phút chốc, không trả lời.
Tóc tai Thẩm Lương bù xù, trông như mới tỉnh ngủ. Hắn hít sâu một hơi, hơi bực bội gãi tóc, quan sát bộ dạng chật vật của Thiệu Khâm Hàn từ trên xuống dưới, hắn nhíu mày: “Đang hỏi anh đấy. Sao lại đâm thành thế này?”
Thiệu Khâm Hàn vì chân bị thương nên không đứng vững được, lảo đảo hai bước, rồi lại ngã ngồi xuống ghế dài. Anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Lương, không biết vì sao, nhưng không lên tiếng, một lúc sau, cuối cùng anh mới mở miệng: “Người khác đâm tôi…”
Thẩm Lương không tin, xe Thiệu Khâm Hàn đắt muốn chết, người khác thà đâm vào vòng bảo hộ còn hơn là đâm vào xe anh.
Thẩm Lương đi đến bên chân Thiệu Khâm Hàn ngồi xổm xuống, sau đó sờ ống quần anh, thì phát hiện chúng đã thấm đẫm máu và cứng lại sau khi máu khô. Trên đùi anh cũng quấn băng gạc rất dày, làm người ta không nhìn thấy được miệng vết thương.
Thẩm Lương dừng một chút: “Vết thương nặng không?”
Thiệu Khâm Hàn lẳng lặng rũ mắt, tầm mắt vẫn luôn dừng trên mặt Thẩm Lương, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “À, không nặng lắm. Chỉ khâu mười mấy mũi thôi.”
Thẩm Lương nghe vậy thì kinh ngạc nhìn về phía anh, nghĩ thầm, anh gọi đấy là không nặng à? Thẩm Lương từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị thương, phải khâu mấy mũi trong mắt hắn đã là vấn đề lớn.
Thẩm Lương không khỏi giơ tay sờ băng gạc trên đùi anh: “Đau không?”
Thiệu Khâm Hàn lặng im không nói: “…”
Thẩm Lương thấy thế thì cũng không thấy lạ. Loại người kiêu ngạo như Thiệu Khâm Hàn, chưa bao giờ bày điểm yếu của mình ra trước mặt người khác. Hắn đang định đứng dậy từ dưới đất, thì bên tai bỗng vang lên một tiếng: “Đau…”
Động tác của Thẩm Lương khựng lại, hắn ngẩng đầu theo bản năng nhìn về phía Thiệu Khâm Hàn, trong nháy mắt nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác: “Anh vừa nói gì?”
Thiệu Khâm Hàn chậm rãi nắm lấy tay Thẩm Lương, sau đó đặt lên trên vết thương của mình. Anh nghiêm túc nhìn hắn, lẳng lặng mấp máy môi, nói ra một chữ khàn khàn gần như mất tiếng: “Đau…”
Không biết có phải là ảo giác không, khi nói từ này, đôi mắt Thiệu Khâm Hàn đỏ hoe.
Thẩm Lương nghe vậy thì yết hầu giật giật, bỗng bối rối. Hắn chậm rãi chớp mắt, đứng dậy từ dưới đất, chỉ về phía quầy lễ tân, lắp bắp nói: “Vậy… Vậy thì làm sao bây giờ… Tôi đi tìm bác sĩ…”
“Đừng,” Thiệu Khâm Hàn lẳng lặng giữ chặt Thẩm Lương, ngồi trên ghế, ngửa đầu nghiêm túc nói: “Cậu đưa tôi về đi.”
Anh nói: “Tôi không muốn ở lại bệnh viện, tôi muốn về với cậu…”
Tay Thẩm Lương rất ấm, nhưng đầu ngón tay Thiệu Khâm Hàn lại lạnh buốt, Thẩm Lương không khỏi nắm chặt đầu ngón tay của anh, muốn sưởi ấm cho anh: “Vậy… Bác sĩ đồng ý không?”
Thiệu Khâm Hàn: “Có đồng ý.”
Thẩm Lương…
Thẩm Lương còn có thể làm gì khác đây. Hắn chỉ đành đi đến quầy lễ tân lấy thuốc cho Thiệu Khâm Hàn, sau đó hắn cúi người ngồi xổm xuống trước mặt anh, ra hiệu cho anh leo lên lưng hắn: “Đi thôi, tôi cõng anh xuống.”
Thiệu Khâm Hàn không nói một lời, leo lên lưng hắn: “Không phải cậu không đến sao?”
Thẩm Lương khịt mũi: “Tôi đến vì thấy anh đáng thương.”
“Được rồi,” Thiệu Khâm Hàn cũng không tức giận, dựa vào tấm lưng ấm áp của Thẩm Lương, nhắm mắt lại, thấp giọng thì thầm: “Tôi chỉ đồng ý, một mình cậu có thể thương hại tôi.”
Thẩm Lương cõng người, đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đi thang bộ, vừa lúc thang máy đang trống, liền cõng Thiệu Khâm Hàn đi vào: “Thấy anh đáng thương còn cần anh cho phép à?”
Thiệu Khâm Hàn nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Ở chỗ người khác thì không cần, nhưng ở chỗ tôi thì cần.”
Nếu có người dám thương hại anh thì chắc chắn anh sẽ tra tấn đối phương đến sống không bằng chết.
Thẩm Lương không nói gì. Hắn nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, không nghĩ ra vì sao mình hơn nửa đêm lại muốn chạy đến bệnh viện, đúng là có bệnh.
Thiệu Khâm Hàn bỗng mở miệng: “Sao cậu không hỏi Thẩm Viêm đi đâu rồi?”
Thang máy đúng lúc xuống tầng một, đinh một tiếng. Thẩm Lương cõng anh đi ra ngoài, nghe vậy thì bước chân khựng lại một chút, ngay sau đó lại như bình thường: “À, quên mất. Thế anh ấy đi đâu rồi?”
Thẩm Lương thật ra không cần hỏi cũng biết, vì khi hắn chạy đến cổng bệnh viện, thì thấy Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên đang lôi kéo nhau ở dưới bệnh viện.
Sợi chỉ đỏ giữa hai người này có phải được Nguyệt Lão buộc thành nút chết không mà sao không cắt đứt được thế?!
Thẩm Lương không khỏi suy nghĩ nhiều, chẳng hạn như buổi hẹn hò của Thiệu Khâm Hàn thất bại, Tô Thanh Nghiên nhảy ra quấy rối, Thẩm Viêm khó quên tình cũ. Một chậu máu chó rồi lại một chậu máu chó giội xuống, làm cho người ta thật sự không chịu nổi.
Hắn sợ chọc vào vết thương lòng của Thiệu Khâm Hàn nên cố ý không hỏi.
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy thì hơi nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lương, dường như muốn quan sát phản ứng của hắn, sợi tóc đen lơ đãng cọ vào bên tai hắn, khiến hắn hơi ngứa: “Thẩm Viêm bị bạn trai của cậu ta dẫn đi.”
Thẩm Lương lên tiếng đính chính: “Không phải bạn trai, là bạn trai cũ.”
Thiệu tổng, anh vẫn còn cơ hội, đừng để chí khí của người khác diệt uy phong của mình.
Bộ dạng thờ ơ của hắn làm người bực bội. Thiệu Khâm Hàn nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Nếu Thẩm Viêm vẫn không quên được người kia thì sao?”
Thẩm Lương nghĩ thầm đây là vấn đề của anh, nếu anh đủ giỏi thì có thể đuổi Tô Thanh Nghiên đi: “Khi hẹn hò anh có làm theo lời tôi dạy không?”
Thiệu Khâm Hàn ừ một tiếng: “Có đi ăn, cũng đi xem phim.”
Thẩm Lương hỏi: “Thái độ của anh tôi thế nào?”
Giọng điệu Thiệu Khâm Hàn nhàn nhạt: “Chẳng ra gì.”
Ở nơi Thẩm Lương không thấy, môi anh hơi nhếch lên, lẳng lặng mỉm cười, nhắc nhở bên tai hắn từng chữ: “Thẩm Lương, thứ cậu dạy không có tác dụng.”
Thẩm Lương nghe vậy thì trừng mắt, nghĩ thầm chiêu mình dạy sao lại không có tác dụng, hắn cau mày nghi ngờ: "Anh có chắc là không có tác dụng không?.”
Thiệu Khâm Hàn không hề do dự: “Ừ, không có tác dụng.”
Những lời này đã đánh vào lòng tự trọng của Thẩm Lương, giống như bình thủy tinh rơi xuống từ độ cao trăm mét, vỡ vụn đầy đất. Hắn không nói gì nữa, cõng Thiệu Khâm Hàn ra khỏi bệnh viện, gió đêm thổi qua, cái lạnh thấu xương khiến người ta cảm nhận được mùa thu đang đến gần.
Xe đỗ ở cửa bệnh viện, Thẩm Lương đi đến ghế sau xe, đang định mở cửa xe ra để thả Thiệu Khâm Hàn vào thì lại nghe thấy anh nói: “Tôi muốn ngồi đằng trước.”
Động tác của Thẩm Lương dừng lại, nghĩ thầm, sao Thiệu Khâm Hàn lại cố chấp với cả chuyện này nữa: “Ngồi đằng sau rất tốt mà, có thể nằm xuống luôn.”
Thiệu Khâm Hàn: “Tôi muốn ngồi đằng trước.”
Thẩm Lương đành phải đá nhẹ cửa sau đóng lại, đặt Thiệu Khâm Hàn lên ghế lái phụ, rồi hắn vòng sang bên kia xe để lên xe, sau đó khởi động xe.
Xe của Thiệu Khâm Hàn bị hư hỏng nặng nên đã bị kéo đi. Anh ngồi trên ghế phụ, quan sát bên trong, mang máng cảm thấy chiếc xe này trông hơi quen, rồi lại không nhớ nổi đã từng thấy ở đâu: “Xe này là của ai?”
Thẩm Lương khởi động xe, giọng điệu bình tĩnh: “À, chọn bừa từ trong gara của anh đó. Hơn nửa đêm rồi, anh không định bắt tôi đi bộ đến chứ.”
Thiệu Khâm Hàn, kẻ có tiền vạn ác này, có hàng chục chiếc ô tô đỗ trong gara, tất cả đều bám đầy bụi. Điều này khiến cho Thẩm Lương, người thậm chí còn không có cả xe máy, cảm thấy rất mất cân bằng.
Nói xong, hắn còn tưởng rằng Thiệu Khâm Hàn sẽ cười lạnh hoặc châm chọc mình một, hai câu như trước, nhưng đối phương không có phản ứng gì, chỉ nhẹ ừ một tiếng: “Cậu thích thì cứ lái đi.”
Sh…
Thẩm Lương nhìn anh một cái: “Anh uống nhầm thuốc à?”
Nhắc đến thuốc, Thiệu Khâm Hàn không khỏi nhớ đến lọ thuốc bị Thẩm Lương đổi thành kẹo, nghĩ thầm, thế còn không phải là uống nhầm thuốc sao. Anh im lặng một lát, lẩm bẩm: “Chắc vậy.”
Màn đêm bên ngoài vây kín, cửa sổ xe như một mặt gương thiên nhiên, phản chiếu hình dáng Thiệu Khâm Hàn và Thẩm Lương, nhưng vì phủ bụi nên không rõ lắm. Khi ánh sáng tối đi lúc đi vào đường hầm, bóng của hai người trong nháy mắt thậm chí còn hòa vào nhau, không phân biệt được ai với ai.
Thẩm Lương đang chăm chú lái xe.
Thiệu Khâm Hàn vốn muốn dựa vào cửa sổ xe, nhưng khi thấy trên đó phủ một lớp bụi mỏng thì anh không khỏi lau đi. Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên kính, để lại dấu vết uốn lượn, giống như đang viết chữ trên giấy.
Vì thế Thiệu Khâm Hàn chậm rãi viết một chữ -
Thẩm…
Sườn mặt mờ nhạt của người bên cạnh phản chiếu trên tấm kính.
Thiệu Khâm Hàn tập trung viết, đầu ngón tay lướt trên cửa sổ xe, từng nét một, ma xui quỷ khiến, lại viết thêm một chữ -
Lương…
Thẩm, Lương…
Hai chữ này giống như cỏ dại mọc trên cánh đồng hoang vu khô cằn bất tận, dù là có tuyết rơi hay thu mát mẻ, dù gió cuốn mưa bay, thì chúng vẫn luôn mọc quanh năm, mọc đầy vùng đất hoang vu.
Thẩm Lương…
Thiệu Khâm Hàn ở trong lòng yên lặng nhấm nuốt hai chữ này, đáy lòng anh sinh ra một niềm sung sướиɠ kỳ lạ. Đầu ngón tay của anh cách không vuốt ve cửa sổ xe, nhưng không hề muốn lau đi hai chữ này, mãi đến khi Thẩm Lương thấy anh đã lâu không động đậy, tò mò quay đầu lại, thì anh mới vội vàng lau đi bằng tay áo của mình.
Thẩm Lương: “Anh đang làm gì đấy?”
“Không làm gì cả,” Cổ tay áo màu trắng của Thiệu Khâm Hàn đã bị bẩn một mảng, anh cúi đầu phủ, nhưng không lau sạch được nên đành phải từ bỏ, “Lái xe của cậu đi, đừng nhìn tôi.”
Thẩm Lương cũng không cố ý muốn nhìn Thiệu Khâm Hàn, chỉ là vừa rồi khi hắn đang lái xe thì hệ thống bỗng thông báo một tiếng:
[Tinh! Độ hắc hóa của vai ác đã giảm còn 29%]
Lại không hiểu sao mà giảm rồi.
Lại là không có nguyên do.
Nghề tác giả này ở một mức độ nào đó cũng giống nghề nhà báo, cả hai đều thích tìm hiểu tận cùng sự việc. Thẩm Lương cẩn thận nhớ lại chuyện hôm nay đã xảy ra với Thiệu Khâm Hàn, hẹn hò thất bại, gặp tai nạn xe cộ, Tô Thanh Nghiên nẫng tay trên. Hình như chẳng việc nào khiến người ta vui vẻ cả?
Có phải đầu óc của Thiệu Khâm Hàn có… vấn đề không?
Thẩm Lương tuy có nghi ngờ trong lòng nhưng hắn cũng không ngu ngốc đến mức hỏi thẳng. Sau hơn nửa giờ lái xe, cuối cùng họ cũng về tới nhà. Thẩm Lương nhìn đồng hồ, phát hiện đã là bốn giờ sáng. Hắn mở cửa xe đi xuống, rồi vòng sang bên kia.
Hắn hơi cúi người, giữ cửa xe, không lập tức bế Thiệu Khâm Hàn ra khỏi xe mà nói: "Nếu một ngày nào đó tôi đột tử, thì là do anh hại đấy.”
Nói xong thì hắn mới bế Thiệu Khâm Hàn từ trong xe ra, cẩn thận tránh vết thương của anh, sau đó lại đá cửa xe đóng lại.
Màn đêm yên tĩnh, cách lớp vải mỏng, Thiệu Khâm Hàn dường như mơ màng nghe thấy tiếng tim đập của Thẩm Lương. Anh ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào sườn mặt mơ hồ của Thẩm Lương, hỏi: “Sao lại đột tử?”
Thẩm Lương sợ đánh thức dì Trương, nên không bật đèn. Hắn bế Thiệu Khâm Hàn đi lên tầng trong bóng đêm, vì lo lắng té ngã, nên hắn vững vàng đi từng bước một.
Thẩm Lương: “Bởi vì buổi tối không ngủ thì sẽ đột tử.”
“Không đâu,” Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt, mỉm cười, trong bóng đêm nhỏ giọng nói, “20 năm nay tôi chưa từng ngủ ngon một giấc nào, mà bây giờ vẫn còn sống đấy thôi…”
Thẩm Lương nghe vậy thì bước chân khựng lại, sau đó trở lại bình thường: “Vậy anh nên uống thuốc.”
Vừa nói, hắn vừa đi đến trước cửa phòng ngủ của Thiệu Khâm Hàn, đang định đẩy cửa đi vào, thì nghe thấy Thiệu Khâm Hàn nói: “Tôi muốn ngủ ở phòng của cậu.”
Động tác của Thẩm Lương cứng ngắc: “…”
Hắn phát hiện, yêu cầu vô lý của Thiệu Khâm Hàn hôm nay thật sự hơi nhiều, nhiều đến mức hắn rất muốn to gan lớn mật hỏi một câu: Ngài Thiệu, có phải anh bệnh không?
Thẩm Lương liếc anh: “Vì sao, dưới gầm giường tôi có vàng à?”
Trong bóng đêm, Thiệu Khâm Hàn mỉm cười không rõ ý: “Cậu có thể thử đào ra xem, có khi lại có thật đó.”
“…”
Thẩm Lương cuối cùng vẫn đưa Thiệu Khâm Hàn đến phòng mình. Bởi vì mẹ anh từng nói, người chết là lớn nhất… À không, người bị thương là lớn nhất, trong phạm vi khả năng cho phép thì vẫn nên cố gắng thỏa mãn yêu cầu.
Chân Thiệu Khâm Hàn bị thương, không thể tự tắm rửa, hơn nữa quần áo anh còn bị bẩn, không cần anh chủ động mở miệng, thì Thẩm Lương cũng đã chủ động cởϊ qυầи áo của anh ra.
“Trên người toàn là máu, không tắm sạch sẽ thì anh đừng nghĩ đến chuyện ngủ trên giường tôi.”
Thiệu Khâm Hàn ngồi trên sô pha, quần áo đã bị cởi gần hết. Anh khẽ mím môi, cảm thấy hơi xấu hổ nhưng không thể ngăn được, nên cuối cùng anh đành nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền. Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng dái tai giấu sau lớp tóc đen lại ửng đỏ nóng lên.
Thẩm Lương lúc này hoàn toàn không có suy nghĩ kiều diễm gì, hắn thấm ướt khăn lông, lau qua cho Thiệu Khâm Hàn, rồi mới bế anh lên giường: "Anh ngủ đi.”
Hắn kéo một cái chăn che lên cảnh xuân sắc trước mặt.
Thiệu Khâm Hàn hơi giương mắt, anh nằm trên giường, tóc đen xõa trên gối, xương quai xanh như ẩn như hiện, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hơi có cảm giác như tuyết tan: “Vậy còn cậu?”
Thẩm Lương tùy tiện tìm cớ: “Buổi chiều tôi ngủ đủ rồi, không buồn ngủ, muốn xuống tầng ăn mì gói.”
Thiệu Khâm Hàn nghe thấy thế thì ngồi dậy, chăn trượt xuống từ trên người, lộ ra làn da trắng nõn: “Tôi cũng muốn ăn.”
Thẩm Lương phát hiện, hôm nay Thiệu Khâm Hàn hình như đang cố ý hành hạ mình. Hắn ném khăn lông lên sô pha, liếc nhìn anh một cái: “Muốn ăn hả? Vậy tự mình leo xuống.”
Dứt lời thì ra hắn khỏi phòng, cạch một tiếng đóng cửa lại.
Trong lòng Thẩm Lương có hơi kỳ lạ nhưng không rõ vì sao. Hắn chậm rãi đi xuống tầng, không nấu mì, mà nằm thẳng trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau một lúc lâu hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm thật lâu vào tay mình.
Hơi run.
Một nửa là do bế Thiệu Khâm Hàn, còn một nửa là do cởϊ qυầи áo anh.
Vừa rồi trông Thẩm Lương bình tĩnh cởϊ qυầи áo như vậy, nhưng thực ra hắn có hơi sợ hãi, không dám nhìn nhiều. Tác phong của hắn về mặt này vẫn luôn có vấn đề, nhất định phải kiềm chế, lần trước hắn uống say, đè Thiệu Khâm Hàn lên tường để hôn, chính là một ví dụ đẫm máu.
Hắn co duỗi đầu ngón tay, trở mình nằm trên sô pha, chuẩn bị ngủ.
Hệ thống không thể hiểu nổi, lặng lẽ ghé vào bên tai hắn: [Anh ngủ cả buổi chiều rồi, còn ngủ à?]
Thẩm Lương còn không thèm mở mắt: “Cậu nói nhảm hả. Rạng sáng bốn giờ, không ngủ thì làm gì.”
Tối không ngủ thì rạng sáng cũng phải ngủ, nếu không thì mấy ngày nữa, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn sẽ đảo lộn như sống ở giờ Mỹ.
Kỹ năng ngủ của Thẩm Lương siêu mạnh, dù có ngủ cả buổi chiều thì đêm khuya hắn vẫn có thể ngủ ngon, hắn rất muốn chia sẻ một ít với Thiệu Khâm Hàn.
Dì Trương nửa đêm dậy đi WC, thì phát hiện trong phòng khách có một người nằm trên sô pha, đến gần mới nhận ra đó là Thẩm Lương, dì vỗ nhẹ hắn hai cái: “Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm.”
Thẩm Lương mơ màng mở mắt ra: “Ừm? Ai…”
Dì Trương nói: “Sắp sang thu rồi, sao còn nằm ngủ dưới này. Cháu về phòng ngủ đi, cảm lạnh thì làm sao bây giờ.”
Vừa nói, dì vừa kéo Thẩm Lương dậy từ trên sô pha, thúc giục nói: “Mau, đi lên tầng, về phòng đi.”
Thẩm Lương đành ngái ngủ ôm gối đi lên tầng, đầu óc mơ màng về đến phòng mình. Trong bóng đêm, hắn ngựa quen đường cũ mà nằm lên giường, tùy tiện tìm một cái gối để ôm ngủ.
Ngực phập phồng, nhịp thở đều đều.
Thiệu Khâm Hàn nằm bên cạnh Thẩm Lương, lưng cứng đờ, sau đó mới từ từ thả lỏng. Anh có chút khó khăn xoay người sang, đối mặt với Thẩm Lương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say của hắn, anh có phần trầm tư.
Bởi vì ở quá gần, hơi thở của họ đan vào nhau, trên mặt có hơi ngứa.
Thẩm Lương dụi gối, không khỏi mở mắt ra thì phát hiện Thiệu Khâm Hàn đang nằm bên cạnh mình, con ngươi hắn co lại trong chớp mắt, không khí đột nhiên ngừng lại.
“…”
Thẩm Lương bây giờ có chút sợ hãi khi tiếp xúc với Thiệu Khâm Hàn, hắn không giải thích được vì sao, hắn cứ luôn cảm thấy nếu tiếp tục tìm hiểu sâu hơn sẽ không thể làm rõ được mối quan hệ này nữa.
Hắn đã đặt quá nhiều tâm tư vào vai ác này, đây cũng không phải là chuyện tốt.
Thẩm Lương lặng lẽ lùi lại, chuẩn bị xuống giường rời đi, nhưng không biết có phải là Thiệu Khâm Hàn nhận thấy được ý định của hắn không, mà bỗng dưng anh lại nhỏ giọng gọi hắn: “Thẩm Lương…”
Giọng nói của anh hiếm khi mà dịu dàng như thế gọi cả tên lẫn họ hắn.
Thẩm Lương nhìn về phía anh: “Ừm?”
Thiệu Khâm Hàn mấp máy môi, nhẹ giọng nói: “Hôm nay cậu đến đón tôi, tôi rất vui…”
Đây là lần duy nhất anh cảm thấy vui vẻ trong hai mươi năm không nhìn thấy ánh sáng.