Ngay cả mẹ Lâm lúc này cũng ngạc nhiên, bà đặt bát xuống, sờ bụng hỏi:
"Sao hôm nay con ăn nhiều như vậy? Bụng không khó chịu chứ? Nhưng đừng ăn cho hư bụng."
"Vừa rồi bụng có chút khó chịu, ăn xong cảm giác tốt hơn nhiều, trong nồi còn cháo không? Cho ta bát nữa?"
Dù sao họ cũng là hậu duệ của cô, Lâm Ái Hoa nhất thời không gọi ra được từ mẹ, cũng đành mơ hồ giao tiếp với họ.
Nhìn cái bụng phẳng lì và đôi mắt long lanh sáng rực của con gái, giống như không phải nói giỡn, cha con họ Lâm có chút khẩn trương.
Cha Lâm đặt bát xuống, lấy đũa quẹt miệng, khuyên nhủ:
“Bình thường con uống nửa bát cháo, nói thế nào cũng không chịu ăn nữa. Hôm nay con đột nhiên ăn nhiều như vậy, nhưng đừng ăn cho hư bụng.”
"Đúng vậy, không phải chúng ta luyến tiếc em ăn, em vừa khỏi bệnh ăn uống điều độ tốt cho sức khỏe. Nếu em vẫn đói, nói với mẹ buổi chưa làm nhiều đồ ăn chút ." Anh hai Lâm Ái Binh cũng đi theo phụ họa.
Anh ba Lâm nhìn chút cháo còn sót lại trong bát, lại nhìn em gái, cảm thấy cha và anh hai nói đúng, nhanh chóng đổ nốt phần cháo vào miệng.
Nhìn phản ứng của mọi người, Lâm Ái Hoa mới phát giác quả thật cô ấy ăn hơi nhiều. Cái này cũng đâu thể trách cô ấy! Sau nghìn năm tích cốc, cô đã quên mất hương vị ngũ cốc là như thế nào tốt đẹp. Lần đầu phá giới, ăn nhiều chút làm sao vậy?
Tuy nhiên, theo như ý tứ của anh hai Lâm thì, sau bữa trưa còn bữa ăn phụ khác.
Lâm Ái Hoa cười tủm tỉm sờ bụng, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Ta no rồi, để dành bụng bữa sau ăn đi."
Sau khi ăn xong cháo bột ngô, có vài người không chịu rời đi, háo hức nhìn chằm chằm vào chiếc nồi nhỏ trên bếp, Lâm Ái Hoa tự nhận mình đã no cũng không ngoại lệ.
Chị dâu Lâm, người đóng góp số một cho món chim hầm, vừa mở nắp nồi, mùi thịt liền bay ra khiến nhiều người đã ăn chay nửa năm phải nuốt nước miếng ừng ực.
Mẹ Lâm lấy ra một chiếc tô tráng men lớn, đổ hết canh và nước trong nồi vào trong tô, lấy thêm ra một chiếc bát nhỏ khác, đổ nửa bát canh và nửa con chim vào chiếc bát nhỏ, đặt sang một bên, rồi nói với mọi người:
"Cả nhà đến nếm thử đi, đây là con chim Ái Hoa bắt được."
Tất nhiên chim do mèo của ta bắt được đều thuộc về ta, Lâm Ái Hoa nghĩ như vậy, cảm thấy lời này nói ra một chút tật xấu không có, chị dâu Lâm nghe vậy không phục.
Cô ấy là người đun nước, là người nhổ lông, là người hầm chim, sao mẹ chồng chỉ nhắc đến em chồng thôi vậy?
"Đúng, đúng, đúng, cả nhà mau nếm thử canh tôi hầm thế nào? Này, con mèo mập đó đâu rồi? Thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi? Mấy con chim này là nó bắt tới. Mọi người chắc chắn không biết, nó rất cừ!"
Chị dâu Lâm vừa miêu tả sinh động cảnh Truy Vân bắt chim, tay cô ta nhanh chóng xé một chiếc chân chim nhét vào miệng anh cả Lâm, còn chiếc chân còn lại nhét vào miệng mình.
Những người khác cũng không khách khí, mỗi người cầm một cái chân lên ăn rồi từ từ chia phần nước canh trong bát.
Lâm Ái Hoa ban đầu không muốn ăn nữa, nhưng nhìn họ ăn ngon thật hấp dẫn, miệng cô bất giác chảy nước miếng!
Cô chậm rãi đưa đũa ra, gắp chiếc chân chim cuối cùng trong bát, ngồi sang một bên để thưởng thức hương vị. Không tệ, không tệ, rất ngon.
Tuy hương vị không ôn nhuận, thơm mát đậm đặc như cháo bột ngô, cũng không nóng sôt hương vị đậm đà như trứng trần nước sôi, ăn trong miệng có loại hương vị kì lạ đặc biết khác.
Theo họ ý tứ thì đây gọi là mùi vị của thit? Xem ra thịt cũng là thứ tốt, Phải gọi Truy Vân mỗi ngày đi bắt mấy con mang về.
Truy Vân ở ngoài bắt được một con ngói, ăn sống, cảm thấy hương vị không đuổi kịp với giới mỹ thực, không có gì so sán. Mèo không vui, cúi đầu cụp tai chạy vào bếp, ở bên chân Lâm Ái Hoa cọ a cọ!
Nó không biết mình đã bị chủ nhân giao cho một nhiệm vụ gian khổ, nó chỉ muốn quay về Thanh Minh giới để điều trị điều trị.
Nhìn thấy Truy Vân, chị dâu Lâm mắt sáng lấp lánh, hai hơi uống hết canh hầm, gắp một miếng thịt chim đưa tới trước mặt nó, cô ta cười ha hả:
“Chính là con mèo này, động tác rất nhanh, Một chảo là bắt được một con chim."
Lâm gia nhân khẩu đông đúc, mỗi người một chân chim không đủ nhét vào giữa hai hàm răng. Tuy nhiên, có mèo, đau cần sầu không có chim phải không?
Những người đàn ông Lâm gia ngay lập tức trở nên hứng thú.
Cha Lâm là người lớn tuổi nhất và nhanh nhất, khi Truy Vân không kịp phòng bị, ông một tay nhấc nó lên khen ngợi:
"Đúng là con mèo ngoan!"
Anh ba Lâm muốn bế Truy Vân nhìn xem, nhưng cha Lâm không chịu buông ra mà cứ vuốt ve qua lại.
Thấy Truy Vân có chút cáu kỉnh, Lâm Ái Hoa nhanh chóng giải cứu nó, nhân cơ hội nói với cả nhà:
"Giữ nó lịa nhà ta đi, nó có thể giúp chúng ta bắt chuột."
Các thành viên trong Lâm gia đều gật đầu đồng tình, sau đó họ bắt đầu tranh cãi và đặt tên cho con mèo là "Phì Tử", Truy Vân tức giận đến mức suýt bỏ nhà ra đi.
Nhân loại ngu xuẩn, đều nói bổn đại gia đó là mập giả tạo. Ta không có phì, cả nhà ngươi mới phì. Hừ!