Chương 32: Tiên sủng làm trang trại

"Ai bảo mày ăn sống chúng? Phì Tử, tình huống của mày còn quá nhỏ."

Lâm Ái Hoa vui vẻ điều khiển lưới bẫy cá trong nước:

"Đợi tao đưa bọn chúng vào Thanh Minh Giới, nuôi chúng trong linh trì, mấy ngày nữa mày có thể biết được có ngon không?"

"Mọi món ăn trên thế giới đều phải được kết hợp với nhiều loại gia vị khác nhau, dù là hấp hay xào. Mày một chú mèo con, biết gì về hương Vị?"

Phì Tử thật sự không hiểu, hắn chưa từng ăn qua.

Nhưng bây giờ nó muốn biết hương vị đó là gì? Tương lai chủ nhân ăn cái gì thì cũng sẽ nếm được vị đó.

Lâm Ái Hoa đợi một lúc, cô bắt hết cá gần đó vào một lưới, không còn cá lớn nữa nên cô lấy một lưới đánh cá khác và vớt một ít ốc, nghêu và trai sông dưới đáy sông.

"Được rồi, chúng ta quay lại và nâng nó lên."

Lâm Ái Hoa cất lưới và định bắt Phì Tử về thì một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng cô.

"Còn một cái nữa."

Một bóng người bước ra từ trong bóng tối, nhanh chóng duỗi tay ra và nhấc một con lươn lên khỏi mặt nước.

Lâm Ái Hoa sợ hãi giật mình quay lại, tý thì một bàn tay chụp tới.

May mắn thay, cô đã ngăn tay kịp thời nên không vô tình làm tổn thương nghịch đồ luân xuất quỷ nhập thần.

"Tại sao ngươi lại ở đây?" Lâm Ái Hoa nhìn đồ đệ của mình và không thể biết liệu hắn ta đã lấy lại được sức mạnh hay chưa.

"Nghe được giọng nói của ngươi ta liền tới." Du Tiểu Ngư kiên trì đưa tay ra.

Lâm Ái Hoa không còn cách nào khác ngoài cầm lấy con lươn và thăm dò hỏi: "Ngươi đi theo ta tới?"

"Ừ." Dư Tiểu Ngư nói chuyện có chút lao lực, rõ ràng không nói, tay mắt nhanh nhẹn bắt mấy con lươn thả dưới chân Lâm Ái Hoa.

Trời tối và không có ai khác xung quanh, nếu xuẩn đồ đệ đưa lên tới cửa, Lâm Ái Hoa cũng không khách khí.

Cô nắm lấy cổ tay của Dư Tiểu Ngư, linh lực theo kinh mạch dò xét đi vào.

Kinh mạch trong cơ thể hắn vẫn còn nguyên vẹn, nhưng anh không hề phản ứng trước sự xâm nhập của linh lực của cô. Có vẻ như đồ đệ đã thực sự mất đi toàn bộ tu vi của mình.

Tuy nhiên, với năng lực hiện tại của mình, cô không thể tìm ra vấn đề của người đồ đệ là gì, nên chỉ có thể tiếp tục hỏi:

"Ngươi còn nhớ ta là ai không?"

Dư Tiểu Ngư lắc đầu, lại gật đầu.

"Nhớ rõ, ngươi là người ta tìm kiếm."

"Còn ta thì sao, còn ta thì sao? Ngài còn nhớ ta không?" Phì Tử cũng nhanh chóng đi tới.

Dư Tiểu Ngư nghi hoặc nhìn Phì Tử, trong lòng hỗn loạn. Anh không thể nghĩ được gì khác ngoài cô gái trước mặt.

Phì Tử thất vọng cúi đầu xuống và kéo vài con lươn trên mặt đất.

Xem ra Tiên Quân ngu ngốc đến mức quên mất Truy Vân đại gia rồi.

Lâm Ái Hoa cau mày và thả cá vào Thanh Minh Giới, phớt lờ Dư Tiểu Ngư đang đứng ngu ngốc ở đó.

Tình huống đệ tử lúc này có chút phức tạp, lão tổ bây giờ cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể tự hắn cầu nhiều phúc. Ai kêu hắn từ trước luôn ngỗ nghịch sư tôn là cô, bảo hắn đi tây hắn liền đi đông, bảo hắn bắt chó hắn lại đi bắt gà?

Hắn là chân thân buông xuống, trên đời này không ai có thể khi dễ được hắn, lão tổ cô hiện tại còn có đại sự muốn làm.

"Đi thôi, Phì Tử."

Lâm Ái Hoa quay người trở lại nhà họ Lâm, Dư Tiểu Ngư đi theo cô từng bước một.

"Ngươi làm sao đi theo ta?" Lâm Ái Hoa quay lại và trừng mắt nhìn đồ đệ của mình.

Cô dừng lại, Cá Nhỏ cũng dừng lại, kiên trì nói: " Bảo hộ ngươi."

Ta cần sự bảo hộ của ngươi sao? Lâm Ái Hoa nhìn sự ngu ngốc của hắn, cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận.

"Vậy ngươi sẽ nghe lời ta nói chứ?" Lâm Ái Hoa cố gắng hỏi.

Vốn tưởng rằng đồ đệ nhất định sẽ ngẩng cao đầu trước mặt sư phụ như mọi khi, hoặc là không kiêu ngạo không xiểm nịnh lạnh lùng nhìn cô không nói lời nào, ai ngờ thành Dư Tiểu Ngư lại rất rõ ràng, nói:

"Nghe!"

Lâm Ái Hoa nhìn đồ đệ tính tình tốt hiếm có, nhãn châu xoay động, tinh nghịch nói:

“Nghe lời là tốt rồi! Ngoan, quay về nhà ngươi ngủ đi."

Trong mắt Dư Tiểu Ngư hiện lên một tia bất bình cùng bối rối, nhưng hắn vẫn quay người ngoan ngoãn rời đi.

Ôi, chẳng lẽ hôm nay có tới mười mặt trời chiếu sáng sao? Nghịch đồ hôm nay sao lại ngoan ngoãn tới vậy.

Lâm Ái Hoa đang có tâm trạng tốt, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn hơn. Vì đồ đệ đã sẵn lòng vâng lời nên sư phụ không thể buông tha. Cô đã quyết định ngay lập tức sẽ chăm chỉ tu luyện sau khi trở về, hy vọng có thể mở được bảo khố càng sớm càng tốt, lấy ra đan dược để chữa khỏi bệnh cho đồ đệ của mình.