Lâm Ái Hoa thấy mẹ Lâm không có ở đó, cầm thìa lên và múc một thìa lớn bỏ vào miệng, cô nheo mắt vui vẻ.
Thật ngọt ngào! Mùi thơm của lúa mạch hòa với mùi sữa tràn ngập khắp miệng, Lâm Ái Hoa không khỏi nhai nhai vài lần.
Ngon quá, ngon quá!
Lúc mẹ Lâm quay lại với một cốc sữa mạch nha pha loãng, cô đã múc được ba thì bỏ vào miệng.
Ai nha, con đúa nhỏ này. Không phải nói đi pha cho con rồi sao? Con như thế nào..."
Mẹ Lâm đau lòng muốn chết, nhưng lại không đành lòng mắng con gái mình, đành phải đặt cái chén trong tay xuống, đoạt bình sữa mang giấu đi.
Lâm Ái Hoa quay sang một bên, múc thêm hai thìa đổ vào chén, sau đó đậy nắp lọ và đưa cho mẹ Lâm.
“Nó nhạt quá, không ngon chút nào.”
Ngửi thấy mùi thơm khác vừa nãy, cô muốn nếm thử lần nữa. Tuy nhiên, thằng bé Tỏa nhi cũng ngửi thấy mùi thơm kêu, "A, a… a! " Hướng chén sữa bò qua. Cô sẽ không cùng trẻ nhỏ đoạt ăn.
Tỏa nhi ăn uống ít, non nửa chén sữa đã no căng bụng. Nhìn đôi mắt trong suôt, nhìn mẹ Lâm cười khúc khích, lớn lên nhất định là cái ăn hàng.
Mẹ Lâm cầm chén sữa, chính mình cũng không nỡ uống, quay người đưa cho con gái, oán trách:
“Của con đây, mèo tham ăn, lần sau đừng nhai khô, pha vào nước uống mới tốt. Mấy miếng con nhai khô kia có thể pha được một bát lớn.”
Lâm ái Hoa nhanh chóng nhấp một ngụm lớn, chẹp chẹp miệng rồi đưa cho mẹ Lâm.
“Con uống đi, mẹ no rồi.”
Mẹ Lâm không thể cưỡng lại con gái nên tự mình nhấp vài ngụm nếm thử mùi vị.
Quả thật hương vị ngọt ngào, thật sự là thứ tốt.
Còn lại như thế nào bà cũng không chịu uống nữa, nhất quyết giữ lại chờ cha Lâm trở về.
Lâm Ái Hoa cũng không nghĩ muốn bắt ép mẹ Lâm nữa. Sự khan hiếm vật chất và thói quen tằn tiện, bao năm qua không thể thay đổi chỉ trong một đêm.
Khi lão tổ ta kiếm nhiều tiền hơn, trong nhà đầy đủ thứ tốt, mẹ Lâm sẽ ngừng tiết kiệm.
"Con mệt mỏi! Con đi híp mắt một lát. Bữa tối hãy gọi con."
Lâm Ái Hoa phải tránh. Cô còn chưa quen thân cận với người khác.
“Mau đi đi, mẹ nấu cơm.”
Mẹ Lâm mỉm cười nhìn bóng con gái về phòng đóng cửa lại, bà ngâm nga một bài hát vừa bắt đầu làm việc.
Xem ra con gái bà thật sự có thể vượng gia, biết thế bà đã đưa cho người mù năm đồng, nói không chừng trong nhà đã sớm giàu to rồi.
Lâm Ái Hoa không quan tâm đến những suy nghĩ cong cong quẹo quẹo của mẹ Lâm, cô đóng cửa lại và bước vào Thanh Minh Giới.
Những cây cà tím, dưa chuột, đậu, cà chua, tỏi tây, rau xanh vừa thu hái... đều ngon phải trồng gấp.
Sau khi dùng thần thức quét qua, cô đã chọn được một địa điểm tốt. Một mảnh đất bằng phẳng ven suối, chưa trồng dược liệu, vừa vặn dùng trồng rau.
Lâm yêu hoa cười tủm tỉm đi đến bên giòng suối, nhẹ nhàng vung tay lên, nguyên bản hình dáng thảm cỏ xanh tươi bị gạt sang một bên. Ấn thủ quyết sới đất, một mảng mặt đất bằng phẳng trở nên tơi xốp.
Nhấc chiếc cuốc nhỏ dưới chân tường lên, Lâm Ái Hoa dùng cuốc nhỏ tạo thành từng luống trồng rau ngay ngắn, và vẫy tay điều khiển nước từ suối tưới ẩm từng luống rau.
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, cô vỗ đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình, cười nói:
“Đồ ăn a đồ ăn, tụi mày thật là may mắn đó, có thể bị lão tổ ta trồng ở Thanh Minh Giới, chúng mày cho tao lớn lên thật tốt, tương lai lão tổ ta mang bọn bay đi tiên giới.”
Sau một buổi chiều bận rộn, thời gian trôi qua nhanh chóng. Lâm Ái Hoa vừa mở cửa phòng bước vào sân, cô đã nghe thấy một loạt giọng nói từ bên ngoài truyền đến.
Khi hoàng hôn buông xuống hồng nửa bầu trời, cuối cùng thôn dân cũng tan làm.
Mấy ngày nay là thời điểm thu hoạch cây ngô, ngoài đồng cũng có rất nhiều việc, mọi người đều có chút mệt mỏi, vội vàng chạy về nhà ăn tối.
Chị dâu Lâm thương nhớ mấy quả trứng gà ở nhà, Không biết cô em chồng không đáng tin cậy kia có bị người ta lừa mà bán hớ hay không nữa...!
Lo lắng cả buổi chiều, cuối cùng chị ta cũng làm xong việc, nhét nông cụ vào tay anh cả Lâm rồi vội vã chạy về nhà.
Khi nhìn thấy làn khói từ bếp xa xa, trong lòng chị ta mới hạ xuống một nửa. Mẹ chồng còn đang bận nấu nướng, xem ra Ái Hoa đã bình an trở về.
Vừa lúc cô chuẩn bị về đến nhà thì có người đang liều mạng đuổi theo phía sau, hét lớn:
"Chị dâu Thục Phân, đợi tôi."