Chương 23: Con gái nhà họ Vương



"Chị Ái Hoa, tại sao chị lại đẩy tôi?"

Đôi mắt của Lâm Ái Trân lập tức đỏ bừng.

Nếu đây là Lâm Ái Hoa lúc trước, anh nhất định sẽ lấy ra thứ tốt để dỗ dành cô ta ngay. Đáng tiếc hiện tại là lão tổ bảo vệ đồ ăn, hắn liền một miếng cặn bã cũng sẽ không lưu lại cho cô ta.

"Tôi đẩy nó? Ha ha, đây không phải là chứng minh thực lực của tôi sao? Được rồi, chỉ mấy bước này thôi, cô không cần phải đuổi nó đi."

Lâm Ái Hoa ôm giỏ đi thẳng qua Lâm Ái Trân vào sân của mình. Với một cú đá chân, cánh cửa sân đóng sầm lại.

"Kẻ hẹp hòi, uống nước lạnh!" Lâm Ái Trân tức giận đến mức dậm chân, không còn dũng khí để đuổi kịp nữa.

Trong sân không một tiếng động, Tỏa Nhi không có ở nhà, chỉ có hai con gà kiên trì ngồi xổm trước cửa Lâm Ái Hoa.

Nhìn thấy cô trở về, hai con gà lập tức trở nên hưng phấn, kêu cục cục và nhiệt tình quấn quanh chân cô.

"Hôm nay không được ăn nữa, ngày mai tao sẽ cho mày."

Lâm Ái Hoa nói với con gà một cách vui vẻ.

Sau khi ăn một nắm cỏ, nó đẻ hơn 80 quả trứng khiến cả nhà xôn xao. Nếu điều này xảy ra một lần nữa, tại sao chúng ta không trực tiếp dâng hai con gà này?

Lâm Ái Hoa không muốn quá phô trương.

Không có ai ở nhà, ngay cả Phì Tử cũng không biết mình đang ở đâu, Lâm Ái Hoa không muốn ăn một mình nữa nên chỉ xách giỏ vào nhà, đóng cửa lại rồi đi tìm mẹ, miễn cho có chuyện gì sẩy ra ngoài ý muốn!

Khi Lâm Ái Hoa đến, mẹ Lâm đang cùng Tỏa nhi hái rau ngoài vườn, chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối.

Đứa trẻ một tuổi đã bắt đầu nghịch ngợm, Tỏa nhi tuy chưa biết đi nhưng thích bò loanh quanh, mẹ Lâm phải cõng cậu trên lưng và buộc cậu bằng dây vải để đề phòng tai nạn.

Mẹ Lâm hái hai quả cà tím, đang ngồi xổm dưới đất cắt tỏi tây, nhìn thấy con gái bình yên trở về, lòng bà như rơi xuống đất.

Đi bộ tới thị trấn mất bốn tiếng đồng hồ, cộng thêm thời gian bán trứng, vốn tưởng rằng con gái phải đợi mặt trời lặn mới có thể về, nhưng không ngờ lại sớm như vậy.

Thấy xung quanh không có ai, mẹ Lâm hạ giọng hỏi:

"Mọi việc ổn chứ? Con nhận được bao nhiêu?"

Lâm Ái Hoa bất cẩn xua tay nói:

"Không sao đâu. Ta đã nói là an toàn mà. Tại sao lại lo lắng về điều đó? Ta đã bán nó với giá sáu đồng sấu mao. Ta đã dành một ít để mua sắm, phần còn lại sẽ chả lại khi trở lại nhà."

Sáu đồng sáu? Giá đã vượt quá sự mong đợi của bà Lâm. Có vẻ như con gái bà thực sự có khả năng làm cho gia đình phát đạt thịnh vượng, kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong vài giờ!

Mẹ Lâm không ngờ rằng con gái mình lại tiêu hết số tiền bán trứng chỉ để mua đồ ăn, còn mua hơn bốn cân lương phiếu, nhìn thấy đống đồ đó, chỉ sợ cái "nhà họ Vượng" này thôi. sẽ phải thay đổi Thành công hay thất bại.

“Về nhà thôi. Tối nay mẹ sẽ rán trứng cho con nhé.”

Mẹ Lâm bỏ tỏi tây vào giỏ rồi vui vẻ bế con gái về nhà. Lâm Ái Hoa đi phía sau hai bước và lén lút nhặt một ít rau từ ruộng vào không gian.

Đồ ăn ở phàm trần ngon như vậy, tổ tiên phải để lại một ít hạt giống để sau này về sau không phải lo không ăn được.

Về đến nhà, mẹ Lâm đặt chiếc giỏ xuống mà không thèm cởi dây buộc, kéo con gái vào phòng chính, đóng cửa lại rồi đưa tay ra với vẻ mặt vui vẻ.

"Tiền đâu? Cất đi cho mẹ, hai ngày nữa ta sẽ mua thịt cho con."