Chương 20: Lão tổ muốn tống tiền người khác

Người nông thôn thật sự không có loại đồ này, trước kia nguyên chủ đều tự mình mang đồ ăn đến trường, khi thật sự cần tem phiếu thực phẩm, hắn sẽ trao đổi tem phiếu thực phẩm hoặc trứng với các bạn cùng lớp, nếu không sẽ phải ra chợ đen chao đổi.

Nếu biết cô ấy đã đổi vài quả trứng lấy tem phiếu thực phẩm rồi. Cô ấy nên làm gì bây giờ?

Nhìn điểm tâm trong mâm lớn, Lâm Ái Hoa không muốn bỏ cuộc, nghiến răng nghiến lợi nghĩ:

“Quên đi, liền khi dễ phàm nhân một lần, dùng tiên thuật làm tấm vé lương phiếu đi. Lão tổ ta cũng là vì trải nghiệm một chút cuộc sống phàm nhân, không tính làm sai quy củ.

Cô lùi lại vài bước rồi từ từ lùi vào một góc không có ai.

Khi cô đang định hái vài chiếc lá từ Thanh Minh giới để làm bùa chú thì có mấy chàng trai trẻ tuổi đột nhiên vây quanh cô, một người trong số họ nở nụ cười xấu xa nói:

“Em gái, đây là rời khỏi nhà không mang phiếu lương? Không thành vấn đề. Hãy gọi tôi là anh trai tốt vài lần chúng tôi sẽ giúp bạn trả tiền."

Gọi anh là anh trai tốt? Nhà anh phần mộ tổ tiên không có mọc cỏ này!

Lâm yêu hoa nháy mắt nổi giận, mặt ngoài cũng không động thanh sắc, hỏi:

"Mấy anh thực sự có phiếu lương?"

Những thanh niên này còn tưởng rằng hấp dẫn cô gái nhỏ, bắt đầu vui vẻ đùa cợt:

“Đương nhiên là là có, anh Đào thích nhất là giúp cô gái nhỏ xinh đẹp.”

Lâm Ái Hoa vốn đã xinh đẹp rồi, nhưng sau khi thay thế cái lõi của tổ tông, cô đã có được khí chất tiến nhân cao quý. Có rất nhiều người trẻ tuổi để mắt đến cô.

Người đàn ông tên Đào nhìn thấy đôi mắt sáng của Lâm Ái Hoa, trong lòng lửa nóng, anh ta kiêu ngạo lấy ra một nắm vé phiều, lắc lắc trong tay rồi cợt nhả:

“Nhanh gọi tôi anh trai tốt đi, anh trai tốt mang em đi nhà hàng quốc doanh khai trai.”

Có tem phiếu thực phẩm là tốt rồi, lão tổ ta thích dùng vũ lực đoạt đồ.

Lâm Ái Hoa mỉm cười nham hiểm, vẫy tay với Anh Đào và nói:

"Đến, tới gần chút nữa."

Anh Đào bị nụ cười của cô mê hoặc đến mức bước lên một bước giữa tiếng hò reo của đám đông, nghiêng người về phía trước với vẻ mặt ngượng ngùng, đưa tay chạm vào mặt Lâm Ái Hoa, chiếm chút tiểu tiện nghi.

Đôi mắt của Lâm Ái Hoa lóe lên lạnh lùng, tiếp theo là một cái bạt tai.

"Gọi anh trai tốt, anh xứng sao?"

Tuy cô không sử dụng linh lực, nhưng thể lực hiện tại của cô không phải là thứ mà người bình thường có thể cạnh tranh được. Cái tát vừa mạnh vừa gấp khiến anh Đào quay một vòng rồi đập đầu vào góc, nửa mặt tê dại.

Anh Đào che mặt, không diễn người đàn ông nhã nhặn nữa, hung hăng hét lên:

"Các anh em, mau lên! Bắt lấy con quỷ nhỏ."

Hai người bên cạnh cuối cùng cũng kịp phản ứng, xắn tay áo lao về phía Lâm Ái Hoa. Một người trong số họ dùng nắm đấm đánh vào ngực cô, người còn lại đưa tay kéo cánh tay cô, cố gắng kéo cô vào con hẻm bên cạnh.

Đánh nhau, Lâm Ái Hoa chưa từng nếm qua mệt. Cô bay lên một cước một cước, đá một kẻ ngã chó đớp cứt, một kẻ ngã văng va vào bức tường gạch. Thuân tiện hất tung anh Đào đang có ý định túm bím tóc cô.

"Hắc hắc, mấy người tốt lắm! Hôm nay không có mười cân lương phiếu, các ngươi ai cũng đừng nghĩ đi!"

Lâm Ái Hoa mỗi tay nắm lấy một đứa và đẩy họ lại với nhau. Bị người một nhà đâm cho choáng váng ngã xuống mặt đất. Kêu gọi cha!

Anh Đào mắt thấy không ổn, xoay người muốn chạy gọi người đến thu thập cọp cái, nhưng Lâm Ái Hoa đã túm lấy cổ áo của hắn, nhấc hắn lên ném xuống đất, cùng hai người anh em lăn lộn một chỗ.

Lâm Ái Hoa vỗ nhẹ hạt bụi không tồn tại trên tay, bước tới giẫm lên lưng Anh Đào, hỏi:

"Còn muốn gọi anh là anh trai tốt nữa không?"

Một cô gái nhỏ cùng ba cái người đàn ông đánh nhau, động tĩnh không hề nhỏ. Mọi người đã tụ tập xung quanh. Nhìn thấy chiến thắng của Lâm Ái Hoa, một số người trước đây từng bị những người này bắt nạt đã vỗ tay tán thưởng.

Bị một cô bé đáng yêu dẫm lên không đứng dậy được, xung quanh là một vòng người đang xem trò vui, anh Đào không muốn mặt mũi sao?

Tuy nhiên, bàn chân trên lưng hắn dường như nặng ngàn cân, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể đứng dậy nên đành phải nhượng bộ.