Đêm ở thôn sơn yên tĩnh, ánh trăng mờ ảo đầy sao, xa xa thỉnh thoảng vang lên tiếng ếch nhái và côn trùng, khiến người ta càng buồn ngủ hơn.
Dân làng vất vả cả ngày đều đi ngủ sớm, cả làng không có đèn, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng ngáy nhẹ.
Đột nhiên, một tia sét lóe sáng rạch ngang bầu trời, sau đó là một tiếng sấm vang rền. Trong thiên địa một mảnh tĩnh lặng, ngay cả côn trùng cũng sợ hãi im ắng, nhưng chúng không thể đánh thức dân làng đang ngủ say.
Sau tiếng sấm vang rền, không có thêm âm thanh nào nữa, dường như chưa có chuyện gì sẩy ra vậy! Chỉ có một luồng ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện trong ngôi nhà nhỏ ở cuối thôn phía tây.
Ánh nắng ban mai lười biếng chiếu lên khung cửa sổ nhỏ, nhưng cô gái vốn quen dậy sớm trong phòng vẫn đang ngủ say.
Đột nhiên có thứ gì đó lạnh buốt chạm vào mặt cô, cô gái giật mình dựng lên.
"Là ai!"
Vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm khắc đảo lướt qua, mẹ Lâm đứng trước giường hoảng sợ hét lên, suýt nữa ném chiếc khăn trên tay đi.
"Ai Hoa, trong người thế nào rồi? Còn choáng váng buồn nôn không? Để mẹ sờ thử xem con xem còn sốt không?"
Một bàn tay thô ráp che lấy trán cô, khuôn mặt gầy gò tái nhợt trước mặt tràn đầy lo lắng, Băng Tuyền lão tổ cứng cổ, nhất thời không thể đoán ra được tình hình hiện tại, nhanh chóng thả thần thức dò xét xung quanh.
Cô không phải đang độ kiếp phi thăng, gặp đại nạn nổ tan xác thành cát bụi sao? Đây không phải tủ tiên giới quen thuộc, cũng không ở Huyền Thiên Tông của chính cô, thậm chí cả cơ thể cũng không phải thân xác ban đầu nữa. Còn có , thân xác người phàm này lại là chuyện gì sảy ra?
Một ký ức không thuộc về cô từ đáy lòng ồ ạt dâng lên như thủy chiều, lão tổ tông nhận ra rằng cô đã được tái sinh và chở thành cô gái tên Lâm Ai Hoa này.
“Không còn sôt nữa, không còn sốt nữa!”
Mẹ Lâm vui vẻ buông tay ra, không biết rằng con gái mình đã đổi thành linh hồn người khác.
"Con vẫn thấy khó chịu à? Con có rời giường ăn cơm được không? Muốn mẹ mang cơm vào phòng cho con không?"
"Không khó chịu, mẹ ra ngoài trước đi" Lâm Ái Hoa thầm cau mày, chỉ muốn người này rời đi càng nhanh càng tốt.
"Được rồi, con dậy đi mẹ sẽ chải đầu rửa mặt cho con."
Lâm Ái Hoa giống như một con rối, mẹ Lâm vắt khô khăn lau mặt cho cô, vừa chải mái tóc rối bù bện hai bím tóc thành bánh quai chèo đen bóng trước ngực, chân còn xỏ một đôi giày vải đen.
"Ba con cũng sắp trở lại. Mẹ đang đi bưng cháo, con nhanh ăn bữa sáng đi." Mẹ Lâm ném chiếc khăn vào chậu tráng men, bước ra ngoài mà không quên quay lại nhìn.
Mẹ Lâm vừa rời đi, Lâm Ái Hoa lập tức đóng cửa lại, nhanh chóng sờ cổ tay trái chính mình. Sờ thấy hạt châu lạnh lẽo, lúc này cô mới thờ phào nhẹ nhõm.
"May mắm, Thanh Minh Châu còn ở đó!"
Nói xong, cô ấy biến mất khỏi căn phòng và bước vào thế giới bên trong hạt châu.
Bảo khố hạt châu này là nền tảng tu luyện của cô, mặc dù nhìn bề ngoài đen thui không dễ thấy, nhưng bên trong lại càng khôn. Những năm qua cô gia nhập không ít thiên tài bảo địa, tế luyện pháp bảo, nó sớm cùng cô tâm linh tương thông, hình thành một thế giới nhỏ của riêng mình.
trong bảo khố châu nội chung quanh tiên khí lượn lờ linh lực sự dư thừa, núi xa gần thủy đình thai lầu các, cũng có tiên hoa dị cây cỏ chim quý hiếm linh thú, tựa như bầu trời cung khuyết thần tiên động phủ.
Lâm Ái Hoa tiến vào lãnh thổ Thanh Minh Châu, bên trong bảo khố hạt châu chung quanh tiên khí lượn lờ linh lực dư thừa, mây núi vờn quanh, đình đài lầu các, xa xa núi non trùng điệp uốn lượn gần mặt hồ, ngoài ra còn có hoa tiên, tiên thảo quý hiếm, chim chóc và linh thú quý hiếm, giống như cung tiên điện phủ trên thiên giới!
Cô vui vẻ giơ tay bay lên không trung, đang định thuấn di tiến vào nơi cô dấu kho, nhưng đột nhiên cô cảm thấy toàn bộ linh lực của mình đã không còn, không khống chế được chính mình quang ngã nhào xuống đất.
Lâm Ái Hoa hoảng sợ quay lại nhìn xung quanh.
Cũng may nơi này là không gian của chính mình, chung quanh không có ai khác, cũng không có người nhìn thấy lão tổ tông ngượng ngùng.
Lâm Ái Hoa lúc này hùng hùng hổ hổ từ dưới đất đứng lên, không quan tâm đất cát dính trên mặt, nhanh chóng thả đưa ý thức vao trong cơ thể kinh mạch bản thân, cô đứng hình ngây ngốc hồi lâu.
Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tu vi cô ấy lại ở luyện khí kỳ tầng ba? Một chút linh lực như vậy cô ấy có thể làm gì?
Giống như một tỷ phú đột nhiên mất đi tất cả, trong túi chỉ có mấy trăm ngàn, chắc chắn cảm cô ấy thấy trời đất sụp đổ.
Tiên giới lão tổ đã trở thành một con gà yếu đuối? Cũng không thể chấp nhận được.
Lâm Ái Hoa đứng đó chết lặng, kiểm tra bản thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không biết bao nhiêu lần.
Cơ thể này trẻ trung, xinh đẹp, thậm chí cùng một cái huyết mạch, kế thừa hoàn hảo tư chất lôi linh căn của cô, hẳn là hậu duệ của cô cách xa không biết bao nhiêu thế hệ. Chính là, thân thể cô gái này chưa từng giờ tu luyện! Dấu vết tu luyện đáng thương đó vẫn là do hồn lực lão tổ truyền vào cỗ thân thể này.
Đây chính là chết bẹp con bê, như vậy một chút tu vi, đừng nói phi thăng thiên giới, cô muốn quay về tiên môn cũng khó mà làm được. Nhanh mở ra bảo khố tìm mấy viên tiêm đan ăn vào. Lâm Ái Hoa lấy đà hai chân hướng phía bảo khố chạy, trong khi nhiều suy nghĩ khác nhau hiện lên trong đầu anh. Tu vi của ta chỉ là do thiếu linh lực mà thôi, chỉ cần bổ sung linh lực, nhất định có thể tăng lên ngay lập tức.
Cô phải mất mười phút để đến được bảo khố mà lẽ ra chỉ cần một suy nghĩ chợt lóe là có thể tới được. Cô tay kết ấn miệng niệm chú ngữ, cửa bảo khố vẫn lù lù bất động.
"Chết tiệt Lôi Kiếp, như thế nào xúc động kích hoạt câm chế hạt châu?"
Lâm Ái Hoa rất muốn khóc nhưng không có nước mắt, đặt mông ngồi bần thần trước cửa bảo khố.
Xong rồi, không có tiên đan, cũng không có pháp bảo, Thanh Minh Châu cho dù có nhiều tài liệu, với tu vi hiện tại của cô ấy cũng không thể luyện được đan, ngay cả cái hỏa cầu đều duy trì không được ba giây, thật thảm hại! Có lý nào cô phải ăn sống tiên dược?