Nhìn chung, thu hoạch lớn nhất ngày hôm này vẫn là hiểu biết của hắn về lư hương đã tiến dược thêm một bước.
Lư hương thần bí này tựa hồ có thể thông qua một phương thức nào đó chữa trị tấm da đã bị tàn phá, hơn nữa còn có thể kích phát một chút năng lực tiềm ẩn, điểm này ngày sau cũng có thể lợi dụng một chút.
Viên Minh đào một cái hố bên bờ hồ, chôn cất thi thể kia, xong lại bần thần đứng ngây người trước nấm mồ nhỏ một lúc lâu, sắc mặt có phần cô liêu.
- Ngươi chắc đã sớm đi đầu thai thai chuyển thế rồi nhỉ? Chúc ngươi kiếp sao không phải làm thú nô nữa, con đường tu tiên tàn khốc như vậy, chi bằng làm một phàm phu tục tử sống tiêu dao.
- Hôm nay ngươi còn có ta mai táng thi cốt cho ngươi, ngày sau nếu ta gặp phải bất trắc, liệu có người nhặt xác cho ta?
- Thiên địa bất nhân, nhược nhục cường thực, trước mắt nếu ta không thể dựa vào chính mình thoát khỏi thân phận thú nố, bái nhập Bích La Động, tương lai kết cục của ta sợ rằng còn chẳng bằng ngươi.
Viên Minh, thầm mấy câu với nấm đất nhỏ, giống như đang tự nhắc nhở chính mình về hiện thực tàn khốc, đồng thời củng cố niềm tin trở về Trung Nguyên của bản thân.
Hắn không hóa thân vượn trắng, cứ thế một đường tiếp tục tiến về phía trước, thoáng chốc đã rời xa khu vực hồ, lại bước vào trong một khoảng rừng rậm rạp.
Trên cành một cây cổ thụ cách đó không xa, một cái bóng màu bạc đang nằm núp, chính là con mèo khi trước, đang đưa đôi mắt với đồng tử hẹp dài chăm chú nhìn Viên Minh.
Không gian xung quanh mờ tối, Viên Minh bắt đầu giảm tốc, bước đi vô cùng cẩn thận.
Đột nhiên, hắn dừng bước, ngồi xổm xuống.
Trên mặt đất lại thấy một hàng dấu chân, nhìn hình dáng kích cỡ, đúng là người mà hắn lần theo khi trước.
Viên Minh men theo dấu chân, chậm rãi đi về phía trước, chưa đi được bao lâu, chợt nghe thấy một tràng những tiếng đánh đấm kịch liệt, xen lẫn tiếng hung thú gầm ru từ hướng trước mặt truyền tới.
Viên Minh nhướng mày, rảo bước đi về phía phát ra âm thanh.
Giữa một khoảng không gian trống trải giữa rừng, hai dị thú to lớn đang liều mạng đánh gϊếŧ, mấy gốc cây cổ thụ đổ rạp trên mặt đất, trên không trung là bụi đất mờ mịt không ngừng phiêu đãng.
Một phía của trận chiến là một con sói xanh đứng thẳng người, thân cao khoảng một trượng rưỡi, tứ chi tráng kiện tạo cho người ta cảm giác vô cùng áp lực, uy thế hơn xa vượn trắng mà Viên Minh biến thành.