Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Giả

Chương 91

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có điều, loại du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc, cảm giác khát máu này hôm nay lại quá cường liệt, Cửu Nguyên Quyết cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại chứ không cách nào tiêu trừ nó, hắn lần đầu gặp phải không biết phải ứng phó thế nào, sau nhớ tới khí nóng bên trong lư hương kia vốn có tác dụng ôn dưỡng thần hồn, liền tức tốc lấy ra, tới lúc đó mới có thể áp chế được.

- Không lẽ là do biến thân vượn trắng quá lâu trong mảnh rừng này khiến mình bất tri bất giác có thêm phần lệ khí(2)? May là có lư hương ở đây.

Viên Minh thầm ai oán, đồng thời lại có chút lo lắng loại du͙© vọиɠ này không biết có càng lúc càng tăng hay không?

Hắn khi trước từng tính hỏi thăm Hô Hỏa trưởng lão chuyện liên quan da vượn biến dị, đáng tiếc là trước sau chưa tìm được thời điểm thích hợp.

Viên Minh lắc lắc đầu, thu hồi lư hương xong đứng dậy rảo bước rời đi, kiếm một gốc cây lớn rồi trèo lên trên.

Tuy không biến thân thành vượn, hắn trèo cây vẫn nhanh hơn trước nhiều, thoáng chốc đã leo được nửa cây, lại tìm một cành ngang tương đối bằng phẳng khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục vận chuyển Cửu Nguyên Quyết để khôi phục pháp lực.

Một lát sau, hắn lấy túi trữ máu ra, vận khởi pháp lực thôi động tính năng tinh chiết, theo đó máu gấu ngựa nhanh chóng ít đi, chỉ chốc lát đã hóa thành một đoàn tinh huyết.

Có điều đoàn tinh huyết này so với hung thú lợn lòi, con hồ ly xanh, lớn hơn hẳn một vòng, chấn động pháp lực ẩn chứa trong đó cũng mạnh hơn không ít.

- Xem ra gấu ngựa này rất có thể là hung thú cấp một bậc trung ha.

Viên Minh nắm chặt túi trữ máu, lẩm bẩm tự nói.

Trải qua trận chiến này, hắn cuối cùng cũng có hình dung sơ bộ về thực lực chân chính của hung thú cấp một bậc trung, dù lợi hại nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách đối phó.

Sau khi thu túi trữ máu lại, hắn lần nữa thi triển Phi Mao Thuật hóa thành vượn trắng, tiếp tục tiến sâu vào trong rừng.

Sau một lúc lâu, phía trước xuất hiện một con suối. Dòng suối từ trong một khe núi cách đó không xa uốn lượn chảy ra. Nước suối trong vắt mang theo một một làn hơi mát lạnh thổi vào mặt.

Đi đường xa như vậy, Viên Minh cảm thấy hơi khát, liền cúi người xuống uống mấy ngụm nước suối, khi đang định đi tiếp, bước chân chợt khựng lại, ánh mắt nhìn mặt đất bên cạnh.

Nơi đó có mấy vỏ quả xanh nằm rải rác, trông còn rất mới, hiển nhiên là được bóc chưa bao lâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »