Chương 8

Viên Minh sau khi nhặt túi da thú, cẩn thận chọn một phương hướng, bắt đầu nhắm phía sâu trong rừng bước tới, đồng thời vẫn bảo trì dáng đứng thẳng của con người.

Có điều là đi chưa được mấy bước, hắn đã cảm thấy sống lưng cứng ngắc, cả người không thoải mái, hai cánh tay tráng kiện vô thức rủ xuống chống ở trước người giúp phân tán trọng lượng cơ thể, bấy giờ mới thấy đỡ hơn một chút.

- Quả nhiên không thể tiếp tục dùng phương thức của con người để điều khiển cơ thể này nữa.

Viên Minh thầm nghĩ.

Tiếp đó, hắn lấy hai cánh tay làm chỗ dựa, dùng tư thế của khỉ vượn chạy trong rừng núi.

Kết quả lần thử này tốc độ di chuyển quả nhiên nhanh hơn không ít.

Lực lượng hai chân hai tay hắn lúc này đều rất sung mãn, chỉ cần quen với tư thế chạy quái dị kia là có thể thoải mái vận dụng lực lượng này, giúp hắn từ đơn thuần là chạy chuyển qua nhảy nhót.

Nhảy nhót một hồi trong rừng, tốc độ Viên Minh càng lúc càng nhanh, bên tai vang lên tiếng gió rít, hình ảnh cây rừng hai bên loang loáng tụt lại đằng sau. Hắn đột nhiên tăng tốc tung mình nhảy lên không, kết quả nhoáng cái đã nhảy xa ba trượng.

Khi tiếp đất, hắn đột nhiên đạp mạnh hai chân khiến mặt đất lõm xuống đồng thời hai bàn chân cũng thụt luôn vào đất.

Sau khi ổn định cơ thể, Viên Minh kéo một dây leo trên mặt đất lên, dùng nó như dây thừng cột túi da kia lại rồi đeo chéo bên người.

Tiếp đấy, hắn đưa mắt tập nhìn vào một cây cổ thụ cách đó không xa, đưa chân bước nhanh tới, vung một tay lên đập vào thân cây kia.

Ngay lập tức, một tiếng ‘Rắc’ giòn giã vang lên.

Nắm đấm to lớn của Viên Minh nện lên thân cây, gốc cây già theo tiếng gãy, nửa phần trên đổ gập xuống.

Nhìn cây cổ thụ giờ thành hai cạnh hình tam giác, Viên Minh không khỏi có chút mừng vui:

- Có sức mạnh thế này, có lẽ săn dã thú lấy máu cũng không phải việc gì khó a?

Lúc này, vành tai to lớn của hắn đột nhiên khẽ động. Cách đó không xa, một lùm cây đang rung lắc kịch liệt, rồi một bóng đen thình lình từ trong đó nhảy ra, kéo theo một luồng kình phong nhào thẳng về phía hắn.

Viên Minh không đợi nhìn cho rõ, trước né qua một cái cây khác, liền thấy bóng đen kia tiếp tục rượt theo, rõ ràng là một con gấu lông đen cao hơn một trượng.

Gấu đen vung cự trảo to quạt hương bồ vổ về phía Viên Minh, đập thẳng lên gốc cây chắn phía trước.

Chưởng phong mãnh liệt mang theo tiếng rít, Viên Minh thấy tình hình không ổn, vội vàng thụp người xuống.