Chương 228

Chờ giây lát, một cánh tay từ hang dựng đứng phía trên thò ra, kéo nàng vào trong hang.

Viên Minh cẩn thận bò ở phía trước, tới cuối hang, hắn ngoặt vào trong một hang dốc khác rồi tiếp tục tiến lên, Trần Uyển, im lặng theo sau hắn, trong lòng cảm khái muôn phần.

Nàng thế nào cũng không thể nghĩ tới, mình lại cùng một Phi Mao thú nô chưa quen biết được bao lâu trải qua một hành trình như thế này.

Cũng không biết phủ phục bò bao lâu trong cái hang chật chội, tăm tối này, Viên Minh ở đằng trước bỗng dừng lại.

- Làm sao thế?

Trần Uyển trong lòng căng thẳng, vội hỏi.

Nàng sợ đáp án mà mình nhận được là một ngõ cụt.

- Phía trước hình như có âm thanh.

Viên Minh nhỏ giọng đáp.

- Có âm thanh…Thế không phải là sắp thoát ra ngoài sao?

Trần Uyển trong lòng lập tức vui mừng, nhưng rất nhanh, nàng phát hiện thân thể Viên Minh ở phía trước hơi căng cứng, lập tức ý thức được có điểm bất thường.

Không phải là lại đυ.ng trúng thứ gì nguy hiểm chứ?

- Sao…sao rồi?

Trần Uyển cũng không hỏi nhỏ giọng lại, hỏi.

- Cảm giác âm thanh kia không giống như con người phát ra, có chút bất thường, ta đi tới trước nhìn một chút, ngươi đừng vội theo tới.

Viên Minh nói, đoạn tháo lớp da cóc ra, lần nữa khoác tấm da vượn trắng lên.

Hắn không thi triển Phi Mao Thuật, chỉ nằm rạp người xuống, rồi tiếp tục bò tới phía trước.

Qua một hồi lâu, trong khoảng tối trước mắt xuất hiện một điểm sáng mờ. rốt cuộc đã tới cửa hang.

Viên Minh bò tới chỗ cửa hang nhưng không vội đi ra ngoài.

Hắn sau khi cẩn thận xem xét một hồi, phát hiện cửa hang này rõ ràng nằm trên vách một của một động quật khác, phía trước vừa vặn có một cây thạch nhũ rủ xuống, che kín cửa hang khiến vị trí hiện tại của hắn trở nên vô cùng kín đáo.

Viên Minh lặng lẽ ló đầu ra ngoài, vòng qua thạch nhũ treo ngược phía trước, nhìn về phía xa.

Vừa nhìn tới, cặp mắt của hắn lập tức trợn trừng.

Chỉ thấy trong một góc của động quật, một tia sáng từ lỗ thủng phía trên chiếu xuống, soi tỏ một khoảng không gian bên trong.

Trên khu vực kia, lúc này đang có một đám quái vật giống người mà không phải người đứng đó. Đám này toàn thân mọc đầy lông trắng, hai tay khô gầy mọc ra móng vuốt sắc nhọn màu đen.

- Nhân Tiêu!

Hai chữ này gần như chỉ trong nháy mắt liền hiện lên trong đầu hắn.

Hắn im lặng đếm kỹ, phát hiện số lượng phía dưới có tới mười bảy con.

Chỉ là, chuyện khiến hắn không hiểu chính là, những Nhân Tiêu kia lúc này lại đang cùng tụ lại một chỗ, mỗi con đứng thả xuôi tay, khẽ lắc lư thân mình, giống như một đám mãng hán uống say, trông bộ dáng vô cùng quái dị.