- Lúc trước ta tới kiểm tra, nước sông dâng lên, ngấn nước còn chưa tới mức này, sao mới qua chưa bao lâu đã dâng lên nhiều như vậy?
- Hiện tại tuy không phải mùa nước nổi, nhưng có thể trận mưa trút xuống hôm qua không nhỏ, mực nước của dòng nước ngầm cũng sẽ dâng lên, cái này cũng không kỳ quái gì, chỉ là không biết sẽ dâng lên bao nhiêu?
Viên Minh trầm ngâm nói.
Nói đoạn, hắn bước tới trước vách đá phía bên cạnh, quan sát trên dưới một hồi, bất giác cau mày.
- Sao thế?
Trần Uyển phát hiện biến hóa trên mặt hắn, liền hỏi.
- Ngươi xem, trên vách đá có vết tích ngấn nước rất rõ, phía trên tương đối khô ráo, mọc rêu xanh, phía dưới, ẩm ướt trơn trượt hơn rất nhiều, từ đó có thể thấy chỗ này gần đây hẳn là thường xuyên bị nước nhấn chìm.
Viên Minh phân tích.
Trần Uyển quan sát ngấn nước cao hơn một trượng kia, mặt mày không khỏi hơi biến sắc.
- Thế nước còn tiếp tục dâng lên, sớm muộn gì cùng nhấn chìm chỗ này. Chúng ta không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ cách thoát ra.
Viên Minh tiếp tục nói.
- Làm sao thoát, nơi này cơ bản không có đường ra.
Trần Uyển uể oải đáp.
- Trên đất không có, có thể đi dưới nước, sông ngầm dưới đất này nhất định có lối ra.
Viên Minh nhìn về phía Trần Uyển rồi đáp.
Trần Uyển lộ vẻ xấu hổ, ngập ngừng nói:- Ta…Ta không biết bơi.
- Cái này…Ta trước xuống nước tìm đường, người ở đây chờ một lát.
Dứt lời, hắn gỡ trường kiếm bên hông xuống, tháo tấm da vượn trắng trên người ra, lấy từ trong ngực áo rách rưới ra một tấm da thú đen xì bên trên nổi đầy u cục, phủ nó lên trên người.
Hắn đi đến bờ sông, thôi động pháp lực, thi triển Phi Mao Thuật.
Ngay sau đó, tấm da thú màu đen kia giống như vật sống đắp trên người hắn, rất nhanh bao trùm khắp cả người, hoàn thành biến thân.
Chỉ thấy cả người hắn đều bị da thú màu đen bao phủ, trên lưng mọc đầy những u cục căng phồng, trông có vẻ cực kỳ rắn chắc, giữa các ngón tay sinh màng, ngón chân cũng tương tự vậy, đồng thời con mắt vừa kéo cao vừa lồi ra không ít.
Bộ dáng kia trông giống hắn như một con cóc hình người.
Trần Uyển bị bộ dáng do hắn đột nhiên biến hóa ra này làm cho giật nảy mình, nhịn không được lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với hắn thêm một chút.
Viên Minh vận động cơ thể một chút, xong đột nhiên há miệng khẽ hút, chỉ cảm thấy trong l*иg ngực lờ mờ có một luồng khí lưu tuôn trào, tức, cả ổ bụng tựa hồ trở nên lớn hơn rất nhiều. Tiếp đấy, hắn đột nhiên đạp mạnh hai chân lên mặt đất, tung người nhảy lên rồi lao thẳng vào nước sông.