Chương 219

- Không được nhúc nhích.

Viên Minh không khỏi ngẩn ra, thực sự dừng động tác lại.

Ngay sau đó, hắn liền nghe được tiếng nhổ nút nắp bình, tiếp đấy trên lưng lại bất thình lình truyền ra một trận đau nhức kịch liệt, khiến hắn không nhịn được gầm nhẹ một tiếng.

- A...

Viên Minh cưỡng ép đè tiếng gầm của mình xuống, cảm giác bỏng rát sau lưng kia chỉ duy trì thêm ba, bốn nhịp thở rồi rất nhanh biến thành một cảm giác lạnh băng kỳ dị, tiếp đó bắt có chút ngứa ngáy.

Hắn có thể cảm giác được cô gái sau lưng thao tác rất tỉ mỉ, rắc thuốc bột lên từng vết thương một.

Lúc này, hỏa cầu trong không khí bỗng tắt phụt, động tác của Trần Uyển theo đó cũng ngừng lại.

- Dược lực của Ngọc Bình tán rất nhanh, tối đa nửa ngày là mọi vết thương trên người ngươi đều có thể đóng vảy, còn muốn khôi phục như trước phải mất thêm ba ngày.

Tiếng Trần Uyển từ trong bóng tối truyền tới.

- Đa tạ.

Viên Minh lên tiếng cám ơn.

Hắn hơi hoạt động một chút, phát hiện cảm giác đau đớn sau lưng đã giảm đi rất nhiều, liền lấy tấm da vượn trắng buộc ở bên hông ra, choàng lên trên người.

Trong bóng tối, hai ngươi ai cũng không nói gì thêm, không gian nhất thời trở nên tĩnh lặng.

Sau một lát, Viên Minh phá vỡ im lặng, mở miệng đề nghị:

- Nơi này không nên ở lâu, chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài.

Lời hắn vừa dứt, một quả cầu lửa lại nữa sáng lên, ‘phừng phừng’ bốc cháy, xông thẳng lên trên không trung, đập thẳng vào mái động quật dưới lòng đất, bắn tóe ra một chùm hoa lửa.

- Trước khi ngươi tỉnh lại, ta đã kiểm tra qua, chúng ta là từ trên một hang động thẳng đứng rơi xuống, có điều chỗ góc ngoặt của hang đã sụp đổ, muốn theo đường cũ quay về là chuyện không thể nào.

Viên Minh ngửa đầu liếc nhìn, đoạn gắng gượng đứng người lên, hơi lảo đảo một chút, nói:

- Vậy, tìm đường khác.

Dứt lời, hắn bắt đầu quan sát hai bên trái phải.

- Nơi này là một cái cống do nước ngầm xói mòn tạo ra, vào mùa nước nổi hẳn sẽ bị nước sông nhấn chìm. Ta đã xem qua, hai bên đều không có lối ra.

Trần Uyển thở dài, nói.

Viên Minh nghe vậy liền đi tới phía trước mấy chục bước, quả nhiên thấy một dòng sông ngầm chảy ngang qua trước mặt, thế nước nhẹ nhàng, nhìn không rõ nông sâu.

Hắn duỗi tay sờ xuống, lập tức cảm giác lạnh giá thấu xương.

Lúc này, Trần Uyển cũng đi tới bên cạnh, có điều sau khi thoáng nhìn lại đột nhiên cau mày, nói: