Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Giả

Chương 206

« Chương TrướcChương Tiếp »
Viên Minh đi ra ngoài cổng tò vò, dựa lưng vào tường. Mái hiên trên đầu vừa thấp vừa ngắn, cơ bản không che hết được nước mưa, chỉ sau chốc lát, người hắn đã ướt hết một mảng lớn.

Gió núi rét mướt thổi qua người, dù là Viên Minh cũng cảm thấy lạnh thấu xương, chút cảm giác buồn ngủ mới xuất hiện kia liền tan biến, chỉ có thể trừng mắt nhìn màn đêm đen kịt giữa núi rừng.

Tiếng trò chuyện của mấy người Trần Uyển từ trong thần miều truyền ra, Viên Minh cũng vểnh tai lắng nghe, rất nhanh đã nghe được đại khái.

Thì ra, đệ tử ký danh tiến vào Thập Vạn Đại Sơn lần này cũng không chỉ có mấy người Trần Uyển, mà cả tông môn có hơn một trăm đệ tử ký danh cùng tham gia thí luyện.

Mà mục tiêu thí luyện của bọn họ, chính là săn gϊếŧ Nhân Tiêu.

Nghe từ lời của Khôn Đồ, biểu hiện của bọn họ trong lần thí luyện này, hình như còn liên quan tới việc có thể hay không, được trưởng lão trong môn nhìn trúng, từ đó có thể trở thành đệ tử thân truyền của mấy trưởng lão này, cũng chính là đệ tử nội môn.

Viên Minh dù không rõ ràng lắm, nhưng cũng đoán được, đây nhất định là vinh hạnh đặc biệt to lớn, nếu không cũng không đến mức mấy người này không ngại gặp phải nguy hiểm, tiến vào Thập Vạn Đại Sơn.

Trong màn mưa đêm u tối, không cách nào nhìn thấy mặt trăng, khó mà tính toán thời gian.

Viên Minh bỗng ngửi thấy mùi thịt đậm đà từ trong thần miếu bay ra, lập tức chu chu mũi, quay đầu nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy mấy người Khôn Đồ ngồi vây quanh một chỗ, vẫn đang trò chuyện, còn trên đống lửa trước người Ô Bảo, con lợn rừng đã được nướng tới toàn thân vàng ruộm, tỏa ánh sáng loang loáng, đồng thời mỡ lợn chảy ra kéo theo những tiếng xèo xèo, khiến người ta thèm chảy nước miếng.

- Không ngờ tay nghề của gia hỏa này đúng là không tệ.

Viên Minh cũng không nhịn được thầm tán thưởng.

Nhưng đúng lúc này, hắn chợt phát hiện trán Ô Bảo lấm tấm mồ hôi, thần tình trên mặt có chút căng thẳng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lướt qua mấy người Khôn Đồ phía bên kia.

Ngay khi hắn còn đang kinh ngạc khó hiểu vì sao gia hỏa này lại lén lén lút lút như vậy, Ô Bảo lại bất ngờ quay đầu nhìn về phía hắn.

Viên Minh lập tức quay người, đưa lưng về phía cửa miếu, làm bộ như đang nghiêm túc gác đêm.

Sau khi ngừng lại một nhịp thở, Viên Minh bỗng nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy ngay được Ô Bảo đang run rẩy lấy từ ngực áo ra một bình sứ nhỏ, mở nắp bình, đoạn nhanh chóng đổ chất lỏng bên trong lên trên người con lợn rừng.
« Chương TrướcChương Tiếp »