Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Giả

Chương 202

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đúng lúc này, sau lưng Viên Minh lại có một hồi những tiếng ồn ào truyền đến.

- Hỏng bét, bị giáp công.

Viên Minh thầm rùng mình, nhất thời cảm thấy tình cảnh không ổn.

- Ở bên kia.

Chính lúc này, một giọng nữ vang lên.

Ngay tiếp đó, mấy bóng người từ phía sau vọt đến, bước tới cạnh Viên Minh, hóa ra là mấy người Trần Uyển.

Viên Minh nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi quay lại nhìn về phía quái vật vừa rồi, lại phát hiện đằng trước trống không, không còn thấy bóng dáng nó nữa.

- Ngươi ở đây làm gì?

Trần Uyển vừa nhìn thấy Viên Minh, liền hỏi ngay.

- Ta gác đêm ở bên ngoài, phát hiện một quái vật lông dài hình người, liền đuổi theo.

Viên Minh thành thật trả lời.

- Quái vật kia đâu?

Nghe xong câu trả lời, Khôn Đồ không những không sợ, trái lại còn vui mừng, lập tức hỏi.

Trần Uyển và Ương Thiền cũng sáng mắt lên, tập trung nhìn về phía Viên Minh, bộ dáng có phần kinh hỉ.

- Chạy rồi, mới vừa rồi còn ở ngay phía trước, sau khi các ngươi đuổi tới, thứ đó liền chạy mất.

Viên Minh chớp chớp mắt, đáp.

- Chạy đi hướng nào?

Khôn Đồ hỏi dồn.

Viên Minh cũng không có để ý xem quái vật kia cuối cùng chạy hướng nào, đánh tiện tay chỉ đại một bên rồi nói:

- Hình như là phía này.

Khôn Đồ không chút chần chờ, tức tốc đuổi theo.

Linh thú sói xanh của gã cũng vọt qua đầu mọi người, nhanh chóng chạy theo chủ nhân của nó.

Ương Thiền cũng lập tức đuổi theo.

- Không thi triển Phi Mao Thuật, cũng dám tùy tiện đuổi theo Nhân Tiêu(2), ngươi muốn chết sao?

Trần Uyển quở trách Viên Minh một câu, xong liền mau chóng đuổi theo hai người kia.

Ba Đạt cười lợn rừng lông đen, cười với Viên Minh một tiếng rồi lập tức bám sau nhóm Trần Uyển.

- Nhân Tiêu? Là cái gì?

Viên Minh không chút quan tâm lời quở trách của Trần Uyển, có điều đối với Nhân Tiêu mà nàng nhắc tới, trong lòng lại có chút hứng thú.

Chú giải:

Tiêu là một quái vật trong truyền thuyền dân gian TQ, nó sống ở vùng núi, mang hình dạng con người, đầu to mình nhỏ, chỉ có một chân. Thường được gọi là ma núi (Sơn Tiêu), tất nhiên đó là Sơn Tiêu, còn Nhân Tiêu trong truyện có lẽ chỉ là lấy cảm hứng từ Sơn Tiêu mà thôi.

- Xem ra chuyện tông môn lịch luyện của đám người này, tựa hồ có liên quan gì đó với Nhân Tiêu kia...

Viên Minh suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.

Một đám người tìm kiếm suốt một đêm, cuối cùng lại không thu hoạch được gì.

- Này, thú nô kia, ngươi có thật nhìn thấy Nhân Tiêu không?
« Chương TrướcChương Tiếp »