Con đại mãng màu đỏ lửa lập tức rướn người lên, đỡ lấy thân hình yểu điệu của nàng.
Ba Đạt cũng lập tức gọi linh thú của mình ra. Đó là một con lợn rừng cực lớn, hình thể bộ dáng tuy không thể so với ba con trước, nhưng hai cái nanh trắng dài như trường kích của nó vẫn khiến người nhìn biết đó không phải hung thú bình thường.
- Khôn Đồ sư huynh, hai chúng ta là nữ tử, không tiện mang bọn chúng theo, vậy ngươi với Ba Đạt sư đệ mỗi ngươi mang theo một người, vậy được không?
Trần Uyển thoáng nhìn qua Viên Minh và Ô Bảo, nói.
Khôn Đồ nghe thế liền nhíu mày, Ba Đạt cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt đầy vẻ chối từ.
- Sư muội, bọn chúng chỉ là Phi Mao thú nô ti tiện, sao xứng cười linh thú của sư huynh ta?
Ương Thiền không ngờ lại phá lệ tức giận, lập tức mở miệng quở trách.
- Chúng ta cần bọn họ dẫn đường, không dùng linh thú mang đi, tốc độ sẽ chậm đi nhiều, được không bằng mất.
Trần Uyển từ tốn nói.
- Đại nhân nói phải, thú cưỡi dạng linh thú này, chúng ta không xứng.
Ô Bảo kinh hoảng, vội vàng lên tiếng.
Lúc này, Ba Đạt cũng mở miệng nói:
- Trần Uyển sư tỷ, bọn chúng là Phi Mao thú nô, thi triển Phi Mao Thuật xong chạy hẳn cũng không thua linh thú bao nhiêu, không cần quá lo lắng.
Nghe xong lời này, Trần Uyển cũng đành thôi, chỉ quay đầu nhìn về phía Viên Minh, hỏi:
- Ngươi có thể theo kịp không?
Viên Minh không muốn nấn ná ở chỗ này nữa, liền gật đầu.
Hắn dù có chút hâm mộ linh thú của mấy đệ tử ký danh này, nhưng trong lòng quan trọng hơn vẫn là làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, tận khả năng thu được thêm nhiều phần thưởng huyết thực.
- Vậy được rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát.
Trần Uyển nói.
Viên Minh làm người dẫn đường, trước tiên thi triển Phi Mao Thuật, hóa thành vượn trắng rồi phòng lên, đi về phía sâu trong rừng.
- Ta ở phía sau đoạn hậu, đề phòng bất trắc.
Khôn Đồ liếc mắt nhìn những người khác, đồng thời nói.
Trần Uyển không chút do dự, lập tức thúc tê giác da xanh đuổi theo. Ba Đạt theo sát phía sau, Ương Thiên cũng nhanh chóng bám theo.
Đợi bóng dáng mất người đi khuất tầm mắt, Khôn Đồ mới ngồi lên thú cưỡi sói xanh, đưa mắt nhìn Ô Bảo.
- Tên Viên Minh này nhìn qua không giống thằng ngốc, có thể thu về dưới trướng không?
Khôn Đồ lên tiếng hỏi.
Ô Bảo nghe vậy, thầm rùng mình, vội đáp:
- Chủ nhân, gia hỏa này vô cùng kiêu ngạo, không phải dạng có thể ở dưới người. Lúc trước ta từng thử chào mời, hắn không những không chịu, còn gϊếŧ người của chúng ta.