Chương 198

- Viên Minh, Ô Bảo, ra khỏi hàng!

Hô Hỏa trưởng lão lập tức lớn tiếng ra lệnh.

Ô Bảo rời khỏi đội ngũ trước, trên mặt đầy vẻ vinh quang tự hào, trong khi đó Viên Minh lại cau mày, bước ra sau một nhịp. Hai ngươi có thái độ hoàn toàn khác biệt.

Những Phi Mao thú nô còn lại thấy thế, kẻ nào kẻ nấy than thở không thôi, vô cùng hâm mộ.

- Chọn xong rồi, các ngươi lên đường ngay đi.

Hô Hỏa trưởng lão lại nói.

- Đa tạ.

Nữ tử váy đỏ Trần Uyển ôn quyền, lên tiếng cám ơn.

Ba người còn lại cũng lên tiếng cáo từ, xong lập tức dẫn theo Ô Bảo và Viên Minh cùng xuất phát, đi về phía Thập Vạn Đại Sơn.

- Trong thời gian này, các người vẫn phải tiếp tục đi săn, một khi gặp được đệ tử ký danh, nếu được triệu hoán, không được kháng cự, kẻ trái lệnh… Tin là các ngươi sẽ không trái lệnh.

Hô Hỏa trưởng lão chốt xong một câu liền ra lệnh cho mọi người giải tán.



Mấy đệ tử ký danh đi trước, bước chân khá nhanh, hai người Viên Minh và Ô Bảo vội vàng chạy theo, trông giống tùy tùng chứ không phải người dẫn đường.

Có điều, đợi khi đi xuyên qua khe núi, chính thức tiến vào khu vực hung thú hoạt động, mấy người kia liền ngừng lại.

Trần Uyển lấy một tấm bản đồ bằng da thú từ trong ngực áo ra, đặt lên một tảng đá, mở ra rồi gọi hai người Viên Minh tới, hỏi:

- Hai người các người có ai từng qua chỗ này chưa?

Nàng đưa ngón tay búp măng trắng bóc của mình chỉ vào một bồn địa ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn.

Ô Bảo nhìn kỹ một lúc, trong mắt lộ vẻ mờ mịt khó hiểu.

Những Phi Mao thú nô bọn họ trước giờ đều là tới chỗ nào hay chỗ đó, nhiều nhất cũng chỉ là nhớ sơ sơ lộ trình quay về, giờ đưa thứ như bản đồ này cho gã xem, gã cũng xem không nổi.

Ngược lại, Viên Minh lại cau mày, cẩn thận xem bản đồ, lộ vẻ trầm ngâm.

- Nhìn có hiểu không?

Trần Uyển hỏi.

Ô Bảo lộ vẻ khó xử, bất đắc dĩ lắc đầu, có điều khi nhìn bộ dạng của Viên Minh, trong lòng không khỏi thầm mắng:

- Giả vờ cái quái gì chứ?

- Trần Uyển sư muội, ta dẫn bọn chúng theo là để chúng lo ít việc vặt, ngươi thực sự nghĩ rằng bọn chúng có thể giúp một tay sao?

Không Đồ nhếch miệng cười, lắc đầu nói.

- Chúng ta hiện đang ở cửa vào khe núi, cũng chính là chỗ này. Ta từng tới nơi xa nhất là mảnh rừng Tử Trúcnày, từ đó tới chỗ ngươi hỏi còn cách ít nhất hai ngày đường.