Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Giả

Chương 190

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn trở lại sơn động, lấy túi quần áo ra, bên trong túi có một thanh kiếm cắm nghiêng, cũng chính là Thanh Ngư Kiếm.

Kiếm này khá có duyên với hắn, ngày ấy đại chiến một trận với quái vật lông trắng, Thanh Ngư Kiếm bị thất lạc trong núi rừng, hắn lại lo sẽ bị đám người Ô Bảo truy ra tung tích nên không đi tìm lại, vốn cho rằng kiếm này mất chắc rồi.

Nào ai biết được, về sau hắn trong lúc đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn thức uống, ngẫu nhiên qua nơi đó, phát hiện Thanh Ngư Kiếm vẫn im lìm nằm giữa núi rừng.

Viên Minh leo lên phía trên, rất nhanh đã tới đỉnh vách núi.

Hắn đi tới một cây đại thụ gần đó, lấy một ống trúc từ trong một hốc nhỏ trên rễ cây ra, chỉ thấy trong ống trúc đựng một tấm da thú.

Viên Minh mở tấm da thú ra, thấy ngay trên đó có chi chít những chữ nhỏ ghi lại tình hình Thập Vạn Đại Sơn gần đây. Thứ này chính là do Cáp Cống để lại.

Cáp Cống sau khi nhập cốc không bao lâu liền khỏi bệnh rời đi, Viên Minh vì muốn kịp thời nắm bắt tình hình Thập Vạn Đại Sơn nên lại dùng cách như trước đó, nhớ Cáp Cống mỗi tháng mang tin tức để lại ở chỗ này.

Nhìn tin tức trên miếng da thú, ánh mắt Viên Minh lạnh đi mấy phần.

Bề ngoài, Thanh Lang Bang không còn treo thưởng truy bắt hắn nữa, thực tế Ô Bảo vẫn chưa từ bỏ, hơn nữa còn âm thầm treo thưởng lớn hơn trước không ít.

Nhưng hắn giờ đã khác xưa, chỉ xét tu vi đã có thể so kè với Ô Bảo, dĩ nhiên không phải sợ.

Trừ cái đó ra, nội bộ Thập Vạn Đại Sơn vẫn xem như bình ổn, không xảy ra chuyện gì đặc biệt.

Viên Minh thu tấm da thú lại, lấy ra một miếng khăn vuông che gương mặt lại, cất bước đi về phía Cáp Mô Cốc.

Lúc trước hắn có nhờ Cáp Cống đi tìm Triệu Đồng cầu mua một món đồ, từ đó tới giờ đã qua hai tháng, hẳn là Triệu Đồng đã chuẩn bị xong xuôi món đồ đó rồi.

Trên đường đi, Viên Minh vô thức thôi động Vô Ảnh Bộ.

Theo tu vi và pháp lực tăng lên, Vô Ảnh Bộ mà hắn thi triển cũng càng thêm thuần thục tự nhiên, dễ dàng thu phát.

Đi được nửa đường, rừng cây bên cạnh chợt có tiếng soạt vang lên, một con thỏ xám to béo nhảy ra, hốt hoảng chạy trốn.

Viên Minh vừa bế quan ròng rã ba ngày ba đêm để đột phá bình cảnh, một giọt nước cũng không uống, hiện tại bụng khá đói, liền bấm niệm pháp quyết điểm một cái vào hư không.

Dưới chân con thỏ đang chạy đột nhiên có ánh sáng xanh lóe lên, tiếp đó một cái gai gỗ thình lình xuất hiện, chuẩn xác xuyên qua người con thỏ, đâm ra sau lưng.
« Chương TrướcChương Tiếp »