Chương 186

- Lần này nếu chúng ta có thể chạy thoát, giữ được cái mạng rồi cảm tạ ta sau đi.

Viên Minh nói một câu, xong tức tốc mang hắn nhảy ra xa.

Hắn không mang theo Cáp Cống nhảy vào khe núi bởi quái vật lông trắng đã đuổi tới quá gần, giờ phút này vào khe núi chẳng những không thể dứt ra khỏi đối phương, trái lại ở chỗ bằng phẳng thế này, hai người tuyệt đối không có đường sống.

Chỉ ở trong rừng rậm quen thuộc, bọn họ mới có chút hy vọng sống sót.

Quái vật lông trắng ổn định thân hình, hai mắt đỏ ngầu gầm lên giận dữ, đoạn bất chấp vết thương, lập tức hóa thành một cái bóng mờ màu trắng đuổi theo.

Quái vật này linh hoạt dị thường, dễ dàng leo lên cây đại thụ, tiếp đó liên tục nhảy từ cây này qua cây khác, không hề chậm hơn Viên Minh chút nào.

- Cáp Cống, ta phát hiện, mục tiêu từ đó tới giờ của quái vật kia hình như luôn là ngươi, ngươi trước đây từng gặp nó?

Viên Minh tăng tốc độ lên tới cực hạn, miễn cưỡng kéo giãn khoảng cách với quái vật lông trắng một chút, gấp giọng hỏi.

Cáp Cống không đáp, trên mặt lộ vẻ mất tự nhiên.

Vù!

Một đoạn thân cây to lớn từ phía sau phóng tới, đánh về hướng lưng Viên Minh, không ngờ lại là quái vật lông trắng kia chém đứt một đoạn thân cây rồi ném tới.

Viên Minh nhún người, bắn vọt qua một bên, vất vả lắm mới tránh bị thân cây tập kích.

Nhưng chỉ một khắc trì hoãn thôi, khoảng cách song phương đã bị rút ngắn không ít.

- Cáp Cống, có lời gì mau nói, chậm chút nữa chúng ta sẽ bị đuổi kịp, ta khả năng không đánh lại quái vật kia.

Viên Minh trầm giọng nói.

Trong mắt Cáp Cống lộ ra vẻ do dự, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, mở miệng đáp:

- Viên huynh yên tâm, ta biết vì sao nó tập kích, cũng biết cách lui địch.

Trong khi nói chuyện, hắn lấy từ trong ngực áo ra một bình ngọc, khẽ lắc, một viên châu nhỏ màu đỏ máu từ trong bình lăn ra, tỏa mùi tanh máu nồng nặc dị thường.

Cáp Cống lại không tỏ ra lo lắng, vung tay lên, ném viên châu màu đỏ máu ra xa.

Quái vật lông trắng hú lên một tiếng quái dị, lập tức bỏ qua hai ngươi, đuổi theo viên châu kia.

Viên Minh thấy cảnh này, thất kinh, nhưng cũng không nói, thêm, quay ngươi chạy về phía khe núi, tiếp đó không chút do dự nhảy vào sương mù mờ mịt, rơi xuống đáy cốc.

Viên Minh không dừng lại mà tiếp tục chạy tới chỗ sâu trong khe núi, cứ thế chạy liền hai, ba dặm mới dừng lại.