Chương 180

- Viên huynh, cứ mặc ta, tự mình chạy đi.

Cáp Cống lộ vẻ bi thương, lớn tiếng hô.

- Đi? Hôm nay các ngươi ai cũng không đi được.

Tiếng Ô Bảo vừa vang lên, lại thấy bảy, tám bóng người từ xa vọt tới.

Ô Bảo cũng đã thi triển Phi Mao Thuật, hóa thành một con sói xanh cao lớn.

Sói xanh này so với Cáp Cống sử dụng Phi Mao Thuật biến thân khá giống nhau, có điều hình thể rõ ràng lớn hơn một vòng, thân cao gần hai trương, chỉ cần đứng yên tại chỗ thôi cũng tạo cho người ta áp lực không nhỏ.

Kỳ lạ nhất là, đỉnh đầu sói này thình lình mọc ra một cái sừng nhọn màu tím, trên đó còn mang theo những đường vân lôi điện như vân lá.

Mắt thấy cảnh này, nội tâm Viên Minh trùng xuống, chóp mũi không khỏi lấm tấm mồ hôi lạnh.

Hiển nhiên lần này hắn đã tính sai rồi.

Tuy cục diện trước mắt vô cùng bất lợi với hắn, Viên Minh vẫn không hề có ý định đầu hàng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, hòng từ trong tình cảnh trước mắt tìm ra được kế thoát thân.

- Tiểu tử, nếu ngươi còn thủ đoạn gì cứ trổ hết ra đi, nếu không, lập tực ngoan ngoãn buông tay chịu trói! Ta tạm thời có thể lưu lại cho người một mạng.

Ô Bảo thấy Viên Minh không nhúc nhích, lạnh giọng quát.

Viên Minh nghe thấy thầm giật mình, Ô Bảo hiện giờ cơ hồ nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng lại không vội gϊếŧ mình, hẳn là còn có mưu đồ khác với mình?

- Kim Khôn, tóm nó lại.

Ô Bảo thấy Viên Minh vẫn không động đậy, liền quát lớn.

- Quát cái gì mà quát, Kim Khôn ta cũng không phải thủ hạ của ngươi!

Kim Khôn trừng đôi mặt đậu xanh, vặc lại.

Gã tuy nói vậy, nhưng vẫn phất tay ra hiệu cho thủ hạ áp sát Viên Minh.

Viên Minh chậm rãi lui về phía sau, thở sâu rồi vung tay lên.

Hai viên đạn khói rời khỏi tay, chia hai bên trái phải, đánh xuống mặt đất.

Một tiếng bùm vang lên, khói mù dày đặc cuồn cuộn tỏa ra, bao phủ không gian mấy chục trượng xung quanh.

- Ta còn tưởng ngươi có thủ đoạn ép đày hòm gì, hóa ta vẫn là cái trò mèo này!

Ô Bảo cười khinh thường, tiếp đó ánh sáng xanh từ trên hai vuốt sói bừng lên, xung quanh lần nữa xuất hiện gió lớn, mạnh hơn trước rất nhiều, chỉ thoáng chốc đã thổi tan khói mù.

Viên Minh thừa cơ nhoáng người một cái, hóa thành một bóng trắng vọt qua hướng bên cạnh.

Trước mắt cứ chạy rồi mới tính, còn về Cáp Cống, hắn thực sự bất lực.

Hai tên Phi Mao thú nô trông thấy Viên Minh lướt nhanh tới, mặt thoáng hiện ra vẻ bối rối, sau đó lại lập tức trấn định, liên thủ nghênh đón.