Chương 12

Viên Minh thoáng nhìn mặt trời đã ngả về Tây, biết rằng sắp tới buổi đêm, lúc ấy mảnh rừng rậm này chắc chắn càng nguy hiểm hơn, nếu không tìm được đồ ăn và chỗ trú ẩn trước khi trời tối, rất có thể hắn sẽ không trụ được tới ngày mai.

Nghĩ tới đây, Viên Minh chỉ có thể trọng chấn tinh thần, đứng dậy.

Hắn nghiêng mình nhìn phía xa xa, cẩn thận quan sát bốn phía, thấy mảnh núi rừng yên tĩnh trong tầm mắt lại có vô số động tĩnh nhỏ bé.

Hắn nhìn thấy một con trăn xám quấn quanh một gốc cây già vỏ nâu xám đang chậm chạp nhúc nhích, những đường vân trên da nó so với những vết sẹo trên thân cây trông chẳng khác gì nhau, đúng là một kiểu ngụy trang gần như hoàn mỹ.

Dưới gò đất ở một bên khác, một con thú nhỏ có da như da cá sấu, ló đầu từ trong hang ra, lia mắt ngó trái nhìn phải một chút, kết quả bị một con chim lớn bay qua dọa cho hết hồn, tức tốc thụt vào trong hang.

Ở một bụi cỏ hoang cách đó tương đối gần, một con thỏ lông xám mập mạp nhảy ra rồi lao về phía xa.

Viên Minh thấy thế, lập tức tung người nhảy dựng lên, nhào về phía con thỏ.

Giữa không trung, một tay hắn tóm lấy một cây dây leo già, tay kia nhắm thẳng về hướng con thỏ, bàn tay lên sẵn tư thế chuẩn bị chụp bắt.

Bàn tay hắn vừa chạm tới phần lông đuôi mềm mại của con thỏ, thình lình một luồng kình phong mãnh liệt cuốn theo đất đá nện vào bàn tay hắn.

Chỉ thấy thân thể con thỏ nhảy vọt lên như một mũi tên rời cung, trực tiếp nhảy ra xa ba, bốn trượng. Vừa tiếp đất, nó lập tức chuyển hướng, chui vào bụi cỏ rồi mất tăm mất tích.

Viên Minh vẫn giữ tư thế treo trên không trung, chân tay cứng ngắc mà lòng đầy cay đắng phát hiện, hóa ra lũ dã thú trong cánh rừng này chẳng có con nào bình thường cả.

Hắn chậm rãi đáp xuống đất, khi đang định tìm mục tiêu mới, chợt có một tràng âm thanh rất nhỏ từ phía sau lưng truyền tới.

Viên Minh vô thức toan quay đầu nhìn lại, nhưng khía khóe mắt liếc qua vùng vốn là điểm mù trong tầm nhìn lại phát hiện có bóng dáng màu xanh xuất hiện.

Hắn tức tốc ngưng quay đầu, mạnh mẽ úp người nằm sắp xuống.

Gần như cùng lúc đó, một con sói xanh thân cao chừng tám thước nhào qua lưng hắn, nếu không phải hắn kịp thời tránh né, mới rồi mà quay đầu, chỉ trong tích tắc sẽ bị nó đánh ngã rồi cắn một phát trúng ngay cổ họng.

Viên Minh chẳng có thời gian để sợ, lập tức dùng cả chân lẫn tay, nhắm phía trước chạy trốn, tức, sau lưng có có tiếng gió rít vang lên.