Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Giả

Chương 104

« Chương TrướcChương Tiếp »
Viên Minh cười khổ(2), tiếp lời.

- Cũng chưa chắc, cũng có kẻ có thiên phú dị bẩm, nếu không mất đi lý trí, chứng tỏ được tâm tính kiên định mạnh mẽ, như vậy Bích La Động chắc chắn sẽ không cự tuyệt.

Cáp Cống không đáp đúng sai, chỉ bổ sung thêm một ý khác.

Viên Minh im lặng gật đầu, đang định hỏi thêm chuyện khác, bỗng nhướng mày, đưa mắt nhìn khoảng rừng rậm sau lưng, đồng thời nhanh chóng thi triển Phi Mao Thuật, hóa thành hình thái vượn trắng.

Cáp Cống cũng xoay phắt người lại, hóa thân sang dạng sói xanh.

Năm thân ảnh từ trong rừng bay vυ"t ra, không ngờ đều là Phi Mao Thuật. Đám này xếp thành hình vòng cung, vây quanh hai người Viên Minh.

Viên Minh cau mày, không ngờ trước muốn tìm một Phi Mao Thuật thôi đã không dễ dàng, hôm nay vừa đi vào sâu trong rừng chưa được bao lâu đã gặp được hẳn sáu tên.

Chỉ có điều, năm tên tới sau này rõ ràng không có ý tốt.

- Là các ngươi!

Cáp Cống thản nhiên mở miệng, hiển nhiên là nhận ra những người này.

- Cáp Cống huynh, chúng ta lại gặp nhau. Vừa rồi ở bên kia thấy thi thể một con Huyết Tuyến Ngạc, là ngươi săn gϊếŧ sao? Xem ra thực lực lại có tiến bộ, bội phục, bội phục nha.

Một thú nô xích hổ bước lên một bước, liếc mắt nhìn Viên Minh một cái rồi cười nói với Cáp Cống.

Người này thân hình cực lớn, so với dạng sói xanh của Cáp Cống còn lớn hơn một phần, cả người đầy cơ bắp, căng tràn lực lượng, hiển nhiên là thủ lĩnh đám người kia.

- Tán Bái, người sau khi gia nhập Thanh Lang Bang lại càng gian trá, nói đi, các ngươi muốn làm gì?

Cáp Cống hừ một tiếng, chất vấn.

- Cáp Cống, lần trước người cướp con mồi của ta, lần này này ta bắt người trả giá gấp mười!

Một tên thú nô sói xám khác nhìn chằm chằm vào Cáp Cống, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Ngột Lực, con báo hoa kia là chúng ta cùng phát hiện, ngươi không có bản lĩnh đánh chết nó, chẳng lẽ không cho phép người khác ra tay?

Cáp Cống nhìn thú nô sói xám, xong cười ha ha châm chọc.

- Ăn nói linh tinh, rõ ràng là ngươi cướp con mồi của ta.

Thú nô sói xám Ngột Lực cả giận phản bác.

Tán Bái liếc mắt nhìn Ngột Lực với vẻ nghiêm nghị pha chút lạnh lùng, giống như quở trách gã đã tự tiện mở miệng.

Ngột Lực thầm rùng mình, lùi về sau hai bước xong ngậm miệng không dám nói gì thêm.

- Cáp Cống, người quang minh không nói chuyện mờ ám, ngươi ba lần bảy lượt trêu chọc chúng ta, nếu không nghiêm trị, người khác sẽ nghĩ thế nào? Nể tình ta và ngươi gia nhập Bích La Động cùng lúc, giao túi trữ máu ra, ta có thể tha ngươi rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »