“Chính là trong nhà thực sự không có tiền, mười lượng bạc này không phải con số nhỏ, ta nếu là có tiền sẽ không mặc kệ lão đại.” Vương thị nói một tràng câu vô nghĩa, lúc này mới nói “Chuyện này liền định như vậy rồi, lưu lại Từ Từ, hài tử này nhỏ, các ngươi về sau cũng cần có người dưỡng lão.” Trên thực tế là, nàng cảm thấy Từ Từ kia là tiểu tử què cũng bán không được. “Nha đầu Tư Tư, Tình Tình này bán đi cho gia đình giàu có cũng tốt, nếu như được lão gia coi trọng còn có thể làm thϊếp, nhà chúng ta cũng phát đạt theo.”
Không để ý tới mẹ con Liễu thị sắc mặt nháy mắt tái nhợt, Vương thị tiếp tục vẽ lên tương lai tốt đẹp.
“Đứa nhỏ Vinh Thịnh này từ nhỏ liền quyền cước công phu tốt, có thể cho làm gia nhân giữ nhà, mấy hài tử này ở bên nhau chúng ta không cần lo lắng, về sau ở gia đình giàu có ăn sung mặc sướиɠ không thể so với ở nhà nghèo của chúng ta a.”
Nực cười, mười lượng bạc kia a, đủ để cấp cho Bảo Sơn cưới vợ. Huống chi liền tính là mười lượng bạc cũng nhất định không thể trị tốt chân cho Vân Đại Sơn, lại không phải nhi tử thân sinh của nàng, nàng dựa vào cái gì cấp tiền a?
Liễu thị ôm một chút hy vọng cuối cùng, “Nương, không thể a, ta cùng cha hắn sao có thể làm như vậy với mấy hài tử kia a.” Đều bán, làm sao có thể để cốt nhục bọn họ chia lìa, nàng tình nguyện đi tìm chết.
“Đại tẩu ngươi nghe không hiểu nương ta nói gì sao? Không phải còn để lại cho ngươi một tiểu tử què sao?” Vân Bối cười sung sướиɠ khi người gặp họa.
Liễu thị liền trừng mắt liếc nàng một cái, “Ta cùng nương nói chuyện, không tới lượt ngươi xen vào.” Nàng kính lão nhân gia, nhưng không nghe ai nói trưởng tẩu còn phải kính em chồng.
“Bối Bối nói không sai.” Vương thị không vui liền kéo mặt già , cười ngạnh nói: “Chuyện này liền định như vậy a, mẹ mìn không phải ở bên ngoài sao, cho bọn họ đem tiền tới , người liền lãnh đi thôi.” Nàng xuống đất liền đi gọi người.
Liễu thị ôm chặt hai đứa nhỏ, lạnh lùng nói: “Nếu muốn bán, liền bán ta”.
Liễu thị lòng tràn đầy tuyệt vọng, nếu bán nàng có thể trị tốt cho chân tướng công, nàng cũng chịu. Nàng biết, nếu bán bọn nhỏ, liền tính là chân nam nhân nhà mình được trị hết, e là phu thê bọn họ cả đời cũng sẽ không sung sướиɠ. Nhưng nếu là bán nàng trị tốt cho chân tướng công, tướng công có thể đi săn, trụ cột nhà mình chỉ cần không ngã, bọn nhỏ có thể sống thật tốt. Nếu là tướng công có tâm, chờ bọn nhỏ lớn một chút lại cưới người khác, bọn nhỏ cũng sẽ không bị khinh bỉ, như vậy liền tính cho mình chịu chút ủy khuất, chỉ cần bọn nhỏ có thể hạnh phúc là được.
Đây là thời đại bi ai của nữ nhân, Liễu thị tự nhận chính mình không kém, có thể gánh vác gánh nặng của gia đình.
“Đại tẩu ngươi phải rời khỏi đại ca?” Vân Bối vẻ mặt kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía nương nhà mình. Đại tẩu lợi hại như vậy, trong thôn ai không biết dâu cả Vân gia nhị phòng lợi hại nha, đại tẩu thế nhưng muốn bán đi chính mình?
Vân Bối cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
Tỷ đệ Vân Tư Tư trợn tròn mắt, Vân Vinh Thịnh lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể bán nương?” Nếu không có nương, vậy còn có nhà này sao?
Liễu thị tựa hồ lập tức liền nghĩ thông suốt, nàng gắt gao ôm hài tử trong lòng, bọn nhỏ còn nhỏ như vậy, nếu tướng công tàn phế, bọn họ phải làm sao bây giờ? Hiện tại bán đi chính mình, tựa hồ là lựa chọn tốt nhất.
“Đừng sợ đừng sợ, nếu nương rời đi, thì vẫn là nương của các ngươi, nương về sau….” Liễu thị là một người kiên cường như vậy, nước mắt lại đổ xuống ào ào. “Đừng sợ, về sau nương sẽ trở về thăm các ngươi.” Liễu thị là nữ nhân kiên cường, nếu đã quyết định, nàng đứng lên, lôi kéo hai đứa nhỏ đi ra ngoài. Nàng muốn hỏi một chút, nàng có thể bán được giá bao nhiêu? Không phải Liễu thị tự xưng, năm đó nàng tốt xấu gì cũng là tiểu cô nương đẹp nhất làng trên xóm dưới, liền tính là bây giờ tuổi lớn, cũng không bán cái giá quá thấp.
“Nương, người làm sao có thể bán đi chính mình?” Vân Tư Tư hoang mang lo sợ, lại vẫn là khóc lóc nói: “Nương, vẫn là bán ta đi, ta đã mười lăm tuổi, cũng có thể bán được giá tốt.”
Vân Vinh Thịnh cũng cầu xin nói “Nương, bán ta đi, ta có thể làm việc, công phu ta tốt, có thể giữ nhà, cũng có thể đi ra ngoài làm công…. Nương, ta về sau cũng có thể kiếm tiền đưa về, nương nếu là bán chính mình, chúng ta liền không có nương nha….”
Vân gia một mảnh tình cảnh bi thảm
Vân Tình Tình ôm Từ Từ vẻ mặt khϊếp đảm, tiểu gia hỏa ngây thơ mờ mịt, nhìn tỷ tỷ rơi lệ, thanh âm lí nhí nói “Tỷ tỷ đừng khóc, đừng khóc, Từ Từ thổi thổi, đừng khóc.” Tiểu gia hỏa tựa hồ đã nhiễm cảm xúc này, cũng ô ô khóc lên.
Không được, không thể để Liễu thị tự bán thân!
Vân Tình Tình cũng không biết dũng khí từ đâu ra, ôm tiểu gia hỏa liền xông lên.
“Nương ngươi không thể tự bán chính mình, Từ Từ mới bốn tuổi, hắn còn….” Vân Tình Tình ngăn Liễu thị lại, đem tiểu gia hỏa đang khóc trong lòng ngực nhét vào lòng Liễu thị, lại đối với Vân Tư Tư nói “Đại tỷ, ngươi xem nương, đại ca, chúng ta đi.” Nàng lôi kéo Vân Vinh Thịnh đang phát ngốc, xoay người liền chạy.
Vân Tình Tình tiếp thu ký ức của nguyên chủ, tự nhiên nhớ tới, sở dĩ cha mình không được mẹ con Vương thị quan tâm, đó là bởi vì cha không phải là con do nhị phòng sinh ra.
Vân gia phân ra tam phòng, Vân Đại Sơn là nhi tử thứ hai của đại phòng, bất quá bởi vì nhị phòng luôn không có nhi tử, Vương thị lại bị đại phu chuẩn bệnh không thể sinh con, nhị phòng cầu đến đại phòng, đại phòng là Vân Bá Nhân mới đem nhị nhi tử cấp cho nhị phòng làm con thừa tự. Khi Vân Đại Sơn trưởng thành, cũng đã biết chuyện này, Vân gia cũng không cố tình giấu giếm, chuyện này người trong thôn đều rõ ràng, tỷ đệ Vân gia cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa sau này nhị phòng là Vương thị trên bốn mươi tuổi mới sinh một cặp song sinh, tình cảnh của Vân Đại Sơn trong nhà liền có chút xấu hổ, nếu không phải lúc đó hắn đã đón dâu, chỉ sợ là sinh hoạt càng thêm xấu hổ.
Nhị phòng có nhi tử của chính mình, Vân Đại Sơn mang cái danh là trưởng tử nhị phòng, thường xuyên qua lại, mâu thuẫn liền tới. Bởi vì lần này cha Vân bị gãy chân, yêu cầu bạc chữa bệnh, nên mâu thuẫn lập tức trở nên gay gắt.
Vân Tình Tình lôi kéo đại ca chạy đi dựa theo đường đi trong trí nhớ, nàng hiện giờ không phải đệ tử ngoại môn phái Côn Luân, không có linh lực, bất quá thân thể của tiểu nữ oa nông gia đang suy nhược, nàng chỉ có thể dựa vào đầu óc.
Nhị phòng là không cần cầu, thái độ Vương thị chẳng khác nào gia gia Vân Trọng Nhân, bọn họ bây giờ chỉ có thể trông cậy vào đại phòng.
Đại phòng Vân gia không quá tồi, Vân Tình Tình trực tiếp chạy đến một đống dãy nhà lớn.
Một nam tử cà lơ phất phơ lười biếng đứng ở cửa kêu “Ai u uy, đây là ai nha, chạy nhanh như vậy vội vàng đầu thai a!” Nam tử chỉ cảm thấy một trận gió chạy qua bên người, hắn bị đυ.ng phải một cái liền lảo đảo, mông ngồi dưới đất. “Ta nói kia là ai nha, ai nha, kia không phải là Vinh Thịnh cùng Tình Tình sao, các ngươi làm loạn gì vậy?” Nhi tử nhỏ nhất đại phòng Vân Thành Sơn tròng mắt chuyển động, nghĩ tới Vân Đại Sơn lên núi săn bắn ngã gãy chân, cấp tốc đi theo lên.
Thượng phòng đại phòng Vân gia, lão gia tử Vân Bá Nhân nhìn không được gạt lệ Cao thị thở dài, “Hài tử Vân Đại Sơn hiện tại là người của nhị phòng, ngươi làm sao quản?”
Vừa dứt lời, hai đứa nhỏ như một trận gió vọt vào.
Vân Tình Tình lôi kéo đại ca Vân Vinh Thịnh thịch một tiếng quỳ xuống đất. “Gia Gia, Nãi Nãi, cầu xin các người cứu người nhà chúng ta đi, chúng ta liền phải cửa nát nhà tan!”