Chương 19: Vấn Đề Là Đi Chỗ Nào

“Ai, rốt cuộc cũng tới”.

Cách nhị phòng Vân gia không xa, một sinh vật mềm mại quỳ rạp trên mặt đất, cảm thụ được hơi thở nồng đậm của đệ tử phái Côn Luân kia, hắn quả thực hưng phấn muốn khóc.

Ô ô, rốt cuộc cũng tìm được rồi.

Ngay sau đó, cục thịt nhỏ lập tức nghiến răng nghiến lợi, “Đệ tử Côn Luân đáng chết, thế nhưng đã quên lão tử, hừ hừ!” Để xem lát nữa ta thu thập ngươi như thế nào.

Ục ục….

Nga, đói chết mất!

Cục thịt nhỏ giãy giụa bò đậy, tiếp tục hướng trong viện đi tới. Bất quá khoảng cách mười mét, còn nhớ năm đó có là ba ngàn mét cũng chớp mắt liền đến, bây giờ chỉ là một thần thú bình thường đi đường rất chậm rãi a.

Nuốt xuống nước mắt chua xót, cục thịt nhỏ hướng trong viện bò đi.

Khoan đã…. Giống như có cái gì đó không thích hợp.

Lông trắng trên người cục thịt nhỏ run run, đột nhiên mở to hai mắt nhìn.

Không xong, đệ tử Côn Luân kia đã rời đi rồi.

Mỗ thần thú: “…..” Đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.

Liễu thị cùng trưởng tử Vân Vinh Thịnh cùng nhau đẩy xe, trên người Vân Tư Tư treo mấy cái bao lớn, Vân Tình Tình thì ôm Từ Từ, mấy mẹ con ra khỏi Vân gia, đột nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Nương, chúng ta đi chỗ nào?” Vân Vinh Thịnh vẻ mặt mờ mịt.



Con ngươi Liễu thị tràn đầy mê mang, nàng ở nhà làm việc rất tốt, mười dặm tám thôn có tiếng là thêu thùa giỏi, nhưng nếu là giống nam nhân đỉnh môn lập hộ, thì vẫn kém rất nhiều.

Đối diện với từng nhà bốc lên khói bếp, con ngươi Liễu thị có chút giãy giụa.

Rốt cuộc đi đến bước này liệu có đúng không?

Nghĩ đến y quán còn chưa trị chân cho phu quân, Liễu thị cắn chặt răng.

“Đi, chúng ta….”

Vừa mới mở miệng, thanh âm mệt mỏi ở phía sau gọi nàng. “Tức phụ Đại Sơn”. Cao thị vặn cái eo bị thương, chống gậy ra tới. “Trời tối rồi, ngươi mang các hài tử đi đâu?” Rốt cuộc lão thái thái cũng không yên tâm về các hài tử.

Liễu thị nhìn thấy chỉ có một mình lão thái thái, hy vọng vừa mới dâng lên liền dập tắt. ‘Đại nương, không phải người vừa bị ngã sao, thế nào lại ra đây?” Liễu thị tuy rằng lợi hại, nhưng là người biết tốt xấu, hai vợ chồng đại phòng là đang quan tâm bọn họ, cũng xuất phát từ tâm tư phức tạp dành cho Đại Sơn. Nhưng đại phòng cũng rất nhiều người, bọn họ bây giờ vẫn là người của nhị phòng, đại phòng làm sao có thể cho bọn họ chỗ ở.

Tuy là như thế, nhưng Liễu thị vẫn rất cảm kích.

“Không có việc gì” Trong lòng Cao thi cũng khó chịu. “Trời đã tối, ngươi đem mấy hài tử đến chỗ nào a? Lão thái thái lo lắng sốt ruột, “Nếu không, trước cứ tới chỗ chúng ta, trời cũng đã tối, tuy nói là đầu xuân, nhưng hôm nay cũng lạnh, hài tử còn nhỏ, đừng ở chỗ này quá lâu”. Tuy rằng trong nhà cãi nhau ngất trời, nhưng rốt cuộc nàng cũng không đành lòng để hài tử ngủ ở ngoài đường.

Trong lòng Liễu thị sáng tỏ, một mình lão thái thái tới, khẳng định là trong nhà không đồng ý. Cả một nhà như vậy, khẳng định không ít mâu thuẫn. Hiện giờ bọn hắn chỉ gọi lão thái thái là đại bá mẫu, không cần phải vì bọn họ mà chọc người trong nhà không cao hứng.

Nghĩ như vậy, Liễu thị càng không muốn phiền đến người khác. Nếu đã phân gia, thì phải có một số việc mình nên đối mặt.

‘Ta nhớ rõ đông mương bên kia có phòng ở bỏ hoang, chúng ta trước đến ở đó tạm, phòng ở kia cũng không có người, lại nói cùng lý chính một tiếng, một nhà chúng ta ở như vậy là được rồi”. Hiện tại bọn họ đơn độc phân hộ ở riêng, trong thôn phải cho một miếng đất để ở. Nhưng bọn họ nào có tiền, trước hết đem chân nam nhân nhà mình trị hết mới là quan trọng. May mắn hiện giờ thời tiết chuyển ấm, bằng không nếu bị đuổi ở mùa đông thì thật phiền toái.

Cao thị đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó kinh hô: “Phòng ở bên đông mương kia không phải là nơi có lão nam nhân treo cổ sao, chỗ đó có người chết, là nơi không sạch sẽ, sao có thể mang hài tử đến đó ở? Lão thái thái vừa nghe cũng không dám đồng ý, “Đôi mắt tiểu hài tử sạch sẽ, chỗ kia không có người, người chết kia lại có oán khí, cũng không nên mang hài tử đến đó ở a” Lão nhân muốn thuyết phục Liễu thị, liền muốn cho nàng đến nhà mình ở trước.



Niên đại này mọi người đều thờ phụng quỷ thần, kính sợ thiên địa.

Cao thị vừa nói như vậy, Liễu thị cũng liền do dự.

Đúng vậy, chỗ kia có người treo cổ. Theo cách nói dân gian, người treo cổ là đột tử, chết sẽ hóa thành lệ quỷ. Nàng thật ra có thể cắn răng ở đó, nhưng còn mấy hài tử…. Ánh mắt Liễu thị liền dừng ở trên người tiểu nhi tử Từ Từ, phá lệ lo lắng.

“Không có việc gì, ta là nam nhân, có ta ở đây, ta có thể bảo bộ bọn họ”. Vân Vinh Thịnh đột nhiên mở miệng, đứng thẳng sống lưng: “Đại nãi nãi, nhà người cũng còn rất nhiều người, chúng ta không nên quấy rầy” Hiển nhiên là sợ lão nhân khó xử.

Vân Tư Tư cũng nói: “Đại nãi nãi, chúng ta không sợ, chúng ta không làm chuyện gì trái với lương tâm, nên không sợ quỷ”. Tuy là nói như vậy, nhưng sắc mặt tiểu cô nương cũng không được tốt.

Tuy rằng Vân Tình Tình không biết vì cái gì mà nương cùng đại ca không chịu đến nhà đại nãi nãi nghỉ tạm một đêm, nhưng cũng biết ở đây khẳng định có chuyện này. Nàng là tiên nhân, biết quỷ quái khẳng định đáng sợ đến mức nào.

“Đại nãi nãi, không có việc gì, liền tính là có quỷ, cũng sẽ không tìm đến người không liên quan như chúng ta. Nếu thật sự có quỷ, hắn cũng tìm người có nhân quả cùng hắn”. Nàng nghe được lời này như lọt vào sương mù, thấy không khí quá mức áp lực, nàng liền đùa với Từ Từ trong ngực, “Từ Từ chúng ta có muốn đi nhà mới không? Đến lúc đó tỷ mang ngươi đi chơi”.

Tiểu tử tuy rằng thông minh, nhưng còn quá nhỏ nên chưa hiểu được nhiều, tiểu gia hỏa cười tủm tỉm gật đầu, “Tốt, tốt a, cùng đi nhà mới”. Hắn vỗ tay nhỏ, còn thúc giục; “Nương, chúng ta đi mau, Từ Từ đói bụng”. Nói xong còn xoa bụng như đang nói thật.

Thấy tiểu nhi tử cười đôi mắt cong cong, tâm tình Liễu thị cũng tốt lên vài phần.

“Kia đại bá mẫu, chúng ta đi trước, ngài cũng sớm trở về đi, ý tốt của ngài chúng ta đều nhận” Liễu thị tươi cười nói: “Chờ chúng ta thu thập tốt, lại mời ngài cùng đại bá đến nhà”.

Cao thị đuổi theo vài bước: “Tức phụ Đại Sơn, tức phụ Đại Sơn…” Kêu liên tiếp như vậy, cũng không biết nên nói lời gì.

Liễu thị xua tay, khom lưng nỗ lực đẩy xe về phía trước.

Cao thị theo bản năng đuổi tới, “Ai, ai…” Nước mắt đã sánh lên trong vành mắt của lão thái thái, Vân Tình Tình nhịn không được, thong thả đi vài bước liền thấp giọng nói, “Đại nãi nãi đừng có gấp, thời tiết ấm áp, chúng ta sẽ không có việc gì, nương đem chăn bông cùng xiêm y, tất cả đều mang theo”.

Lão thái thái bắt lấy tay nàng: “Hài tử ngoan, trong nhà thiếu cái gì thì nói với nãi nãi một tiếng, gia gia ngươi…” Lão thái thái lau mắt một phen: “Ngươi đừng trách hắn”.