Tiếng khóc của Trang Thư Duy càng ngày càng xa, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.
Trang Tịnh Nhàn ngồi xuống, nàng lặng lẽ không nói gì cả.
"Ta sai rồi." Tiêu Quân Hách đột nhiên mở miệng.
Tiêu Quân Hách như vậy thật khiến người ta không hiểu nổi.
"Vương gia, ta muốn xuất phủ." Nàng không có ý định dây dưa với hắn, cũng chẳng buồn nổi nóng, như vậy quá mệt mỏi.
Dường như mọi sức lực của nàng đã bị Tiêu Quân Hách hút cạn.
"Sau này ta sẽ yêu thương nàng."
Hắn giả vờ như không nghe thấy lời nàng.
Hắn cúi thấp người xuống, nói với nàng: "Ta nói rồi, ta sẽ không cưới Trang Thư Duy."
Trang Tịnh Nhàn không thèm nhìn hắn.
Nàng không quan tâm chút nào, hắn muốn kết hôn với ai không muốn kết hôn với ai, đều không liên quan tới nàng.
Trang Tịnh Nhàn đứng dậy định rời đi lại bị Tiêu Quân Hách giữ chặt.
"Vương gia, ngươi dựa vào cái gì cho rằng ngươi nói muốn thương ta thì ta liền bỏ qua hiềm khích lúc trước để đi theo ngươi, ngươi coi ta là cái gì?"
Nàng ngẩng đầu nói, lời của nàng đâm thật sâu vào tim Tiêu Quân Hách.
"Không phải ngươi thích Trang Thư Duy đến chết sao? Ngươi sao lại không cưới nàng ta, nàng ta sẽ khóc, ngươi không đau lòng sao?"
Tiêu Quân Hách nói: "Ta sớm đã không còn tình cảm với Trang Thư Duy rồi."
Chẳng qua là do hắn hận nàng.
Hắn từ trước đến giờ không thích bị người khác uy hϊếp.
Tiêu Quân Hách hỏi nàng sau này định làm gì.
Trang Tịnh Nhàn nằm nhoài trên bàn trà không nói một lời.
Tất cả mọi người đều cảm thấy lý do của Tiêu Quân Hách vô cùng chính đáng, thế nhưng người hiểu rõ hắn như Trang Thư Duy lại biết một lí do khác.
Tiêu Quân Hách từ trước đến giờ không sợ gì cả, coi như có người tiết lộ cái gì với những tiểu quốc khác, có hắn ở đây Đế Triều sẽ không việc gì.
Hắn chẳng qua chỉ muốn giữ Trang Tịnh Nhàn lại mà thôi.
Trước đây, Trang Thư Duy luôn coi Trang Tịnh Nhàn là đối tượng cần phòng bị.
Nàng không có dáng vẻ của một cô nương thế nhưng hết thảy đám con trai đều thích nàng.
Mà bây giờ đến Tiêu Quân Hách cũng giữ nàng ở bên người.
"Ngươi nếu muốn rời đi, ta có thể giúp ngươi." Trang Thư Duy cắn môi nói.
Trang Tịnh Nhàn: "Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt."
Trang Thư Duy: "Chỉ cần ngươi có lòng muốn đi, ta nhất định sẽ có cách."
Trang Tịnh Nhàn cười cười, không nói gì.
Trang Thư Duy biến sắc: "Ngươi có ý gì, ngươi không phải nói ngươi là bị ép sao? Hay ngươi căn bản không muốn đi!"
Mắt Trang Thư Duy đỏ lên.
Trang Tịnh Nhàn nói: "Muốn ta đi cũng được."
Nàng quan sát trên dưới Trang Thư Duy.
"Ngươi quỳ xuống dập đầu trước mặt ta."
Trang Thư Duy xiết chặt khăn, cắn môi thật chặt.
"Thế nào, cảm thấy ta đang bắt nạt ngươi sao?" Trang Tịnh Nhàn cười, dù sao nàng cũng không vội.
Trang Thư Duy e là người hi vọng nàng rời khỏi Vương phủ nhất.
Nàng cũng rất chờ mong xem nàng ta có cách gì.
Trang Thư Duy do dự vài giây, lui về phía sau hai bước, chân thành quỳ xuống.
Nàng ta chịu khuất nhục suýt chút nữa cắn chảy máu môi nhưng cuối cùng vẫn dập đầu với Trang Tịnh Nhàn.
Trang Tịnh Nhàn điềm tĩnh ăn bánh ngọt, cắn hạt dưa.
Trang Thư Duy ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt nàng, nói: "Ngươi đợi thêm ba canh giờ, sẽ có người đến mang ngươi ra ngoài."
"Ngộ nhỡ ngươi muốn hại ta thì sao?"
Kỳ thực Trang Tịnh Nhàn chắc chắc Trang Thư Duy sẽ không làm hại đến tính mạng nàng.
Nước cờ này của nàng quả thực nguy hiểm.
Trang Thư Duy vừa tới nàng liền mất tích.
Tiêu Quân Hách lại không phải kẻ ngu.
Trang Thư Duy liếc nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm: "Đến thời điểm tự nhiên ngươi sẽ chủ động đi."
Mọi chuyện y như sắp xếp của Trang Thư Duy.
Có người lén đột nhập vào Tứ Vương phủ, cũng như Trang Thư Duy từng nói, nàng sẽ chủ động đi.
Bởi vì nam nhân tới đây dẫn nàng đi là Sở Tư Quyết.
Hắn đeo mặt nạ, sau đó cũng đeo cho nàng một cái rồi cõng nàng ra khỏi Tứ Vương phủ.
Trang Tịnh Nhàn hỏi hắn: "Sao huynh lại về đây?"
Tiêu Quân Hách sai người trông chừng hắn, không cho hắn nhập quan.
"Ta dùng ngân lượng để người ta làm một tấm da giống ta như đúc, rồi bỏ một số tiền lớn thuê người giả dạng ta."
Nói đoạn Sở Tư Quyết và nàng đã đi được năm dặm khỏi Tứ Vương phủ.
Bên ngoài nữa là một rừng cây rậm rạp, sau rừng cây sẽ là một bờ vực.
Mà Tiêu Quân Hách đang dẫn theo một nhóm nhân mã chờ ở chỗ đó.
Sở Tư Quyết mím mím môi, hắn không tin Tiêu Quân Hách có thể liệu sự như thần biết trước hắn sẽ mang Trang Tịnh Nhàn đi trốn.
Bây giờ hai người đều đã dịch dung.
Hẳn là bọn họ xui xẻo đυ.ng phải Tiêu Quân Hách đang ở đây làm gì đó.
Trang Tịnh Nhàn chôn mặt vào bả vai hắn, Sở Tư Quyết chậm rãi đi về phía trước.
Vù, một con dao găm ánh bạc bay đến, sượt qua mặt Sở Tư Quyết, cắm vào một thân cây khô kế bên.
Tiêu Quân Hách cầm kiếm đi tới.
Ánh mắt hắn quét trên người phía Sở Tư Quyết.
Trang Tịnh Nhàn có thể cảm giác được cả người Sở Tư Quyết đều đang căng cứng.
Tiêu Quân Hách đứng trước mặt hai người.
Hắn dừng lại quan sát, nở nụ cười, sau đó cầm kiếm chĩa thẳng vào cằm Sở Tư Quyết.