Chương 7: Tát Đậu Thành Binh

Viên thạch châu này ban đầu khảm trên mũ quan ở đỉnh đầu Lôi Thần, màu tro nhạt, bình thường không có gì lạ, kích cỡ tương đương như một quả trứng gà.

Theo chấn động, thạch châu rơi xuống, đập giữa trán Tô Đình, dính máu trên trán Tô Đình.

Tô Đình bất tỉnh đi.

Nhưng khi thạch châu rơi trên mặt đất.

Một tiếng nổ rất lớn vang lên!

Trên đất bỗng nhiên bị đập ra một hố to.

Nhưng mà thạch châu đập xuống lại chưa ngừng, lại lăn ra ngoài, thậm chí lưu lại một khe rãnh ở trên đất.

Thạch châu càng lăn càng lớn, như quả cầu tuyết vậy.

Mà khe rãnh trên đất cũng càng ngày càng rộng, càng ngày càng sâu.

Viên thạch châu kia hút chặt lấy gạch đá trên mặt đất, kể cả gạch dưới đất sâu, nên càng lăn càng lớn.

Tiếng vang cuồn cuộn, chấn động bốn phương.

Đợi đến khi thạch châu lăn ra ngoài điện, dĩ nhiên đã lớn khoảng một trượng, cực kỳ khổng lồ, làm người thấy mà ngơ ngác.

"Đây. . ."

Tùng lão bị hắc mãng quét ra ngoài, khóe miệng chảy máu, nghiêng đầu nhìn lại đây, lập tức nhìn thấy một quả cầu đá vô cùng lớn, lớn cỡ một gian nhà nhỏ vậy.

Tùng lão dường như nhớ tới cái gì, ánh mắt ngưng lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhưng ánh mắt hắc mãng lạnh lẽo, không biết đây là vật gì, vung đuôi một quất tới, hất ra sóng gió cuồn cuộn.

Một đuôi này quét tới lại có tiếng sấm gió kèm theo, thế không thể đỡ.

Một tiếng oành vang lên!

Quả cầu đá đột nhiên nổ tung!

Tùng lão ngẩn ra, dường như khó có thể tin.

Ánh mắt con hắc mãng kia vẫn lạnh nhạt như cũ,sau khi quát nát quả cầu đá, nó lập tức muốn thu đuôi.

Nhưng đúng lúc này, nó lại gầm lên giận dữ, bỗng nhiên nổ vang!

Ở trong đống đá vỡ nát này đột nhiên mọc ra một bàn tay.

Bàn tay này rất lớn, to bằng cái thớt, do đất đá ngưng tụ thành, một chưởng nắm lấy phần đuôi con hắc mãng kia vào trong tay, vững vàng bắt được.

Trong ánh mắt lạnh như băng của hắc mãng đột ngột sinh ra vẻ kinh hoàng.

"Đây là. . ."

Hô hấp của Tùng lão đột nhiên ngưng lại, trên mặt lóe vẻ vẻ kinh dị.

"Ngũ Hành Giáp!"

"Tát Đậu Thành Binh?"

"Truyền thuyết là thật!"

. ..

Ý thức của Tô Đình mờ mịt.



Chỉ cảm thấy quả cầu đá đập xuống giữa trán, chính mình đã mơ màng.

Nhưng một khắc sau đó, hắn lại lập tức tỉnh lại.

Không biết tại sao, hắn chỉ cảm thấy tinh thần dồi dào, không còn buồn ngủ, đồng thời, cả người trang đầy sức lực, dường như có thể đánh vỡ núi, dời non lấp biển.

Nhưng đến lúc này, hắn mới nhìn rõ hết tất cả trước mắt.

Tùng lão ngồi dưới đất, khóe miệng chảy máu, ngơ ngác nhìn mình.

". . ." Tô Đình hơi trầm mặc, trong lòng dĩ nhiên phát hiện ra điểm không đúng.

Bởi vì lúc này, hắn từ trên cao nhìn xuống Tùng lão, mà Tùng lão. . . Vì sao lại trở nên thấp bé như đứa bé ba tuổi vậy?

Hắn nhìn "Dây thừng" trong tay một chút, không nằm ngoài dự liệu phát hiện đây là phần đuôi của con hắc mãng kia.

Mà con hắc mãng này ở trước mắt hắn, cũng không còn là Giao Long kinh người nữa mà chỉ giống như lúc trước, lớn cỡ cổ tay.

Tiếp đó, hắn nhìn cổ tay của mình một chút, toàn thân do đất đá ngưng tụ thành, không còn là thân thể máu thịt.

"Ta lại xuyên qua rồi?"

Trong đầu Tô Đình lóe qua một suy nghĩ như vậy, thế nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng lại có chút quái lạ.

"Còn ngây ra làm gì?" Tùng lão giật mình tỉnh lại, quát lực sĩ khổng lồ do đất đá ngưng tụ thành kia: "Mau đánh chết nó!"

Một tiếng quát lớn này tuy rằng suy yếu, nhưng lại vang vọng như tiếng sấm.

Tô Đình giật mình tỉnh lại.

Chỉ là hắc mãng đã sớm tỉnh trước, há mồm cắn tới Tô Đình, dáng vẻ dữ tợn tới cực điểm.

Tô Đình nắm tay trái lại, đột nhiên đập tới.

Cú đấm này vô cùng mạnh mẽ, gào thét như sấm, ầm ầm như gió.

Oành!

Đầu rắn bị nắm đám của hắn đập xuống mà chóang váng.

Tô Đình cầm lấy phần đuôi của hắc mãng nhấc lên.

Con hắc mãng khi nãy không khác gì giao long, giống như có thể cưỡi mây đạp gió.

Thế mà giờ bị Tô Đình mạnh mẽ vung một cái!

Ầm ầm vang vọng!

Hắc mãng bị hắn mạnh mẽ đập xuống đất, nhất thời khiến mặt đất rung động, tám hướng cùng chấn động, ngay cả tòa thần miếu này dường như đều lung lay một cái.

Bụi bặm tản ra.

Nhưng Tô Đình không dừng lại, một quyền lại một quyền, nện trên đầu hắc mãng trong hố.

Oanh! Oanh! Oanh!

Một tiếng lại một tiếng, dường như sấm vang!

Một cái lại một cái, thổ địa rung động!

"Cho ngươi nhiều chuyện!"

"Cho ngươi hại người!"

"Cho ngươi muốn chết!"



"Ngày hôm nay Tô tiểu gia đại phát thần uy, tàn sát Giao Long, vì dân trừ hại."

Đứng ở một bên để nhìn thì chỉ thấy người khổng lồ kia cầm hắc mãng trong tay, nắm đấm không ngừng đập xuống.

Mặt đất rung động, xung quanh không ngừng xuất hiện vết rạn.

Thần miếu dường như cũng không ngừng rung lắc lung lay.

Tình cảnh kinh người, giống như có một vị thiên thần giáng thế, đang tàn sát Giao Long.

Ánh mắt Tùng lão hoảng hốt, ông hơi nhắm mắt lại, một lát sau mới lên tiếng nói: "Đừng đánh nữa, cứ đánh tiếp thì tòa thần miếu này cũng bị ngươi chấn sụp."

Tô Đình bỗng ngừng tay, liếc mắt nhìn, con hắc mãng Tùng lão đã bị hắn đập nát đầu, thân thể biến thành tương nhão, dường như đã dính vào mặt đất bên dưới.

Thấy thế, Tô Đình mới thoả mãn thu tay lại.

Đáng kinh ngạc là hắn vốn là một ma bệnh, thế nhưng sau khi đánh một hồi như thế, lại vẫn cảm thấy cả người đầy sức mạnh, không gì không làm được.

"Chuyện gì thế này?"

Trong lòng Tô Đình nghi hoặc, nhưng giờ khắc này trong lòng hắn còn có chuyện quan trọng hơn, quay đầu bốn phía, tìm kiếm người áo đen.

Tùng lão thấy người khổng lồ do đất đá ngưng tụ thành bắt đầu nhìn chung quanh bốn phía, trong lòng hiểu rõ, lập tức xua tay nói: "Đừng tìm nữa, người áo đen kia nuốt quả trứng trắng kia vào, chính là nội đan của Cổ Xà này, đã giải phong cấm ở trong cơ thể hắn, nên Cổ Xà này mới có thể giành lấy cuộc sống mới. . . Sau khi nó trở về nguyên hình đã lập tức nuốt chửng người áo đen kia."

Lúc này Tô Đình mới chợt hiểu, chẳng trách Cổ Xà này đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, hóa ra thân thể lúc sau mới là chân thân, trước đó nó bị phong ấn.

Cũng tức là nói, lúc trước người áo đen nuốt quả trứng trắng kia, trên thực tế chính là muốn đồng quy vu tận.

. ..

Bên ngoài Thần miếu.

Tình cảnh rung động như vậy, gây ra rất nhiều động tĩnh.

Trong miếu tiếng sấm vang lên liên tiếp, không ngừng chấn động bốn phương.

Rất nhiều bách tính đều hoảng hốt vội vàng đứng dậy, tụ tập ở bên ngoài.

Nhưng Thanh Bình đã cản ở bên ngoài từ lâu, nhìn đám người đang hỗn loạn này, hắn không ngừng trấn an mọi người.

"Không cần lo lắng, chỉ là vị cô nương hôm nay bị nhiễm tà khí, tối nay Tùng lão khai đàn làm phép, mời Thiên Tôn hạ phàm, dùng Ngũ Lôi Chính Pháp, rửa sạch yêu tà."

Thanh Bình chắp tay nói: "Xem động tĩnh lúc này, chắc yêu tà đã rõ, chư vị cứ trở về trước đi, sáng sớm ngày mai, Tùng lão sẽ nói rõ mọi chuyện với mọi người."

Dù hiện nay hiếm thấy thần tiên phép thuật xuất hiện ở nhân thế, khiến chúng sinh thế gian ôm lòng nghi vấn đối với quỷ thần. Trong đó, học sinh Nho môn, thường xuyên nói những chuyện thần tiên là hư vô miểu miểu, chính là lời giải thích mà cổ nhân vì che đậy bách tính mà bịa đặt ra.

Nhưng bách tính ở gần thần miếu cũng biết rõ thần miếu phi phàm, biết được trong đó cũng không phải người thường, có thể đoán xâm đoán mệnh, có thể trừ tà chữa bệnh, có bản lĩnh vạn phần thần bí, bởi vậy, đối với lời Thanh Bình nói, mọi người cũng không có quá nhiều nghi vấn.

Chỉ là chuyện khai đàn làm phép mà gây ra động tĩnh như vậy, chấn động tứ phương, không khỏi khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.

Đây có lẽ cũng là đề tài câu chuyện sẽ được bàn luận trong một thời gian.

"Chư vị cứ đi về trước thôi."

Thanh Bình cúi chào, khuyên bảo mọi người.

Lúc này vẫn đang là đêm khuya, sau khi nghe Thanh Bình liên tục giải thích, lúc này mọi người mới từ từ tản đi.

Tiếng ầm ĩ ban đêm cũng từ từ nhỏ đi.

Thanh Bình hít sâu một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn, trong mắt đầy vẻ lo âu.

"Không biết thế nào rồi?"