Chương 47: Vô Địch Một Chữ Chân Ngôn

Tô gia.

"Tần nhi cô nương, ngươi xem công tử nhà chúng ta, đó là một một nhân tài, lớn lên cũng rất tuấn tú."

"Công tử nhà các ngươi đó chính là chỉ có túi da đẹp đẽ, công tử nhà chúng ta không chỉ có dung mạo đẹp đẽ, còn hiểu thơ văn, biết rõ kinh nghĩa, trước đó ở kinh thành đi thi đã trúng bảng."

"Trúng bảng là trúng bảng, sau đó không phải đã thi rớt sao? Công tử nhà chúng ta, cũng không có nhiều chuyện như vậy, hắn cũng đọc sách biết chữ, còn là một người thiện tâm, cũng đối với Tần nhi cô nương chân thành từ lâu đây."

"Tần nhi cô nương. . ."

Tiếng nói nhao nhao ồn ào.

Một bà mối nói liên miên cằn nhằn còn có thể chịu đựng.

Mấy bà mối ngươi tới ta đi, môi thương khẩu chiến, rất có dáng vẻ cao nhân đấu pháp.

. ..

Tô Đình đang say giấc nồng thì tỉnh lại.

Sau khi hắn thắng lần kiện cáo này rồi, đã mua chút rượu, mua chút thịt, cùng biểu tỷ ăn một bữa, thu dọn xong thì nặng nề ngủ đi.

Tuy nói hắn nhìn như ung dung, nhưng khi đối phó với Tôn gia, trong lòng hắn vẫn có mấy phần nặng nề.

Mấy ngày đi qua, mọi chuyện đã lắng xuống, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nghỉ ngơi thật tốt một hồi.

Chỉ là trong lúc hắn đang ngủ, vẫn dựa theo công pháp vận chuyển, tuy không bằng chuyên tâm tu hành nhưng cũng có bổ ích.

Nhưng chưa ngủ được bao lâu, đã bị tiếng léo nhéo bên ngoài đánh thức.

Hắn nghe chốc lát mới hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì.

"Lại tới nữa rồi?"

Khóe miệng Tô Đình co giật.

Hắn ngồi dậy đi ra ngoài sân.

Chỉ thấy mấy bà bà đang vây biểu tỷ Tô Duyệt Tần vào giữa, không ngừng dùng ngôn ngữ oanh tạc.

Biểu tỷ có vẻ hơi khổ não, nhưng vì không muốn thất lễ với mọi người, nên vẫn lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười có chút miễn cưỡng. Nàng cũng thấy buồn bực, chỉ là tính tình ôn nhu nên không phát hỏa.

Mà mấy bà mối kia không ngừng khuyên bảo, rồi lại ngươi tới ta đi trào phúng lẫn nhau, mặt đỏ tới mang tai, chỉ thiếu bước chưa động thủ.

Tình huống thế nào?

Tô Đình bưng đầu, hít sâu một hơi, đi về phía trước.

"Cút!"

"Tô tiểu tử. . ."

"Cút!"

"Tô Đình, chúng ta đến. . ."

"Cút!"



"Chúng ta đến làm chuyện tốt sự, giúp biểu tỷ ngươi. . ."

"Cút!"

"Ngươi đừng không biết phân biệt, ngày sau ngươi muốn kết hôn, còn phải dựa vào dựa vào chúng ta cầu hôn cho ngươi, ngươi còn phải. . ."

"Cút! Cút! Cút!"

. ..

Tô Đình dựa vào "Một chữ chân ngôn", trấn áp mấy bà yêu ma quỷ quái này, làm cho các bà chạy trối chết, trốn ra ngoài cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đây là bí quyết gần đây hắn mới tìm được.

Gần đây có không ít người tới cửa cầu hôn, lúc đầu Tô Đình còn rót một ly nước, một phen lời hay, ngỏ ý cảm ơn, sau đó mới tiễn đám người đã tức giận đi.

Nhưng sau đó hắn phát hiện làm như vậy, hiệu suất quá thấp, không thẳng thắn dứt khoát bằng "Một chữ chân ngôn".

"Lần này làm sao mấy bà già này cùng tới thế?"

Tô Đình sờ sờ đầu, thở dài một hơi, nói: "Quả thực là tranh cãi ngất trời, so với cao nhân đấu pháp còn lợi hại hơn, nếu không dùng tới "Một chữ chân ngôn", thì dù Tô Đình ta có miệng lưỡi ba tấc không nát này cũng phải thua trận."

Tính ra, đây là lần thứ nhất từ khi Tô Đình xuyên qua tới nay, có mặc cảm không bằng người khác.

Từ từ thở ra một hơi dài, Tô Đình nghiêng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy biểu tỷ đứng ở một bên, nhìn hắn "Một chữ chân ngôn", không khỏi bật cười, tay che miệng thơm, cười đến mức mắt híp thành trăng lưỡi liềm.

Tô Đình sờ sờ mặt, hoàn toàn không còn gì để nói.

"Tỷ, tỷ ở đây cười cái gì hả?"

"Tỷ cũng nhìn thấy rồi đấy, ta đây chính là vì tỷ mà đắc tội với không ít bà mối."

"Ngày sau ta nhìn trúng cô nương nhà ai, xin bọn họ đi cầu hôn, hơn nửa còn phải tăng giá, nói ít cũng phỉa thêm hai lượng bạc, đau lòng chết ta rồi."

Tô Đình trợn tròn mắt, vỗ vỗ vạt áo.

Tô Duyệt Tần lại cười nói: "Nếu thật là như vậy, tỷ tỷ sẽ đi cầu hôn cho ngươi."

Tô Đình vẫy vẫy tay, nói: "Vậy nửa cuối cuộc đời sau này, ta đến dựa cả vào tỷ."

Nói xong, hắn lại sờ sờ mũi, than thở: "Nhưng nói đi nói lại, những kẻ mời người đến cầu thân này cũng đều có nhãn quang đấy."

Tô Duyệt Tần nghe vậy, hơi cảm thấy ngượng ngùng, tướng mạo nàng thanh lệ, da dẻ trắng như tuyết, dáng vẻ ngượng ngùng này khiến người ta cảm thấy vui tai vui mắt.

Tô Đình hắc hắc cười cợt.

Ở Lạc Việt quận, Tô Duyệt Tần có tiếng là mỹ nhân, trong những năm này, ngược lại cũng không thiếu người cầu hôn.

Nhưng vì Tô Đình bị bệnh liệt giường, tỷ đệ hai người sống nương tựa lẫn nhau, nên Tô Duyệt Tần một lòng chăm sóc, không rảnh suy nghĩ nhiều.

Chỉ có điều, lúc trước cũng không có trận thế như bây giờ.

Dù nàng có khuôn mặt đẹp khiến lòng người rung động, nhưng mang theo một đệ đệ ốm yếu, đa số nhà bình thường cũng là không dám nhắc tới kết thân, chỉ lo bị liên lụy.



Mà những gia đình phú quý như là Đường gia, đối với một thiếu nữ nhà nghèo lại khó tránh khỏi khinh thường, dù cho động tâm vì tướng mạo của nàng, đa số cũng chỉ là muốn cưới nàng làm vợ bé, dù sao không môn đăng hộ đối, cũng sẽ không tiện cưới làm chính thê. Huống chi, những gia đình phú quý này cũng chưa chắc đã đồng ý dưỡng thêm một ma bệnh.

Nếu không phải là Phương Khánh cai trị, pháp luật kỷ cương nghiêm ngặt, đổi lại là một nơi khác,kẻ như công tử nhà họ Đường có lẽ đã dùng tới sức mạnh cưỡng ép rồi.

Nhưng bây giờ, tình huống đã khác biệt.

Tô Đình đã khỏi bệnh, không còn là ma bệnh bị bệnh liệt giường, cũng không còn là sắc thuốc sâu không thấy đáy ấm, không còn là một liên lụy nữa.

Mà Tô gia đã lấy được cửa hàng trở về, Tô gia tỷ đệ cũng không còn nghèo khó tới cực điểm, chí ít dựa vào cửa hàng còn có thể là áo cơm không lo, gia thế đã tính được là không sai.

Còn có một loại người tới bởi vì Tô Duyệt Tần có phúc khí.

Lần này Tô Đình vượt qua Tôn gia, ở Lạc Việt quận có vẻ cực kỳ khó mà tin nổi, ai có thể tưởng tượng ra một thiếu niên nhà ngheo lại có thể thắng một gia tộc khổng lồ trong một lần kiện tụng?

Chuyện này kết hợp với lời đồn trước đó không lâu lan ra ở Lạc Việt quận nên mới xảy ra sao?

Tô Duyệt Tần quả thật là thiện tâm tinh khiết, tụ tập phúc khí, là nữ tử vượng nhà, bằng không sao Tô Đình có thể thắng kiện?

Có người là vừa ý khuôn mặt đẹp của Tô Duyệt Tần.

Có người vừa ý phúc khí của Tô Duyệt Tần.

Có người lại vừa ý cửa hàng bây giờ của Tô gia.

Có thể tưởng tượng được, mấy ngày sau cũng sẽ không thể bình tĩnh, nhưng hắn có "Một chữ chân ngôn", đám bà mối đã tới cũng sẽ không tự chuốc nhục nhã.

Tô Đình nghĩ tới những việc vặt này, không khỏi có chút đau đầu.

"Tỷ, cửa hàng nhà chúng ta sắp thu hồi lại, đến lúc đó còn phải bố trí một lần, ta đi xem qua trước đã."

"Ta cùng đệ đi?" Tô Duyệt Tần nhẹ giọng nói.

"Lần sau đi, tỷ ở nhà làm cơm, khi trở về ta sẽ mua chút rượu thịt, chúc mừng một hồi."

"Cũng tốt." Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, nói: "Vậy đệ về sớm một chút."

"Được, nhưng nếu không muốn bị người phiền, vậy trước khi ở ta trở về vẫn nên đóng cửa viện khoá lại đi." Tô Đình trừng mắt nhìn, cười nói: "Có người gõ cửa cứ coi như không ở nhà."

Tô Duyệt Tần khẽ cười thành tiếng, khẽ gật đầu.

Tô Đình sờ sờ Ngũ Hành Giáp trong lòng, chậm rãi đi ra cửa.

Trước khi ra cửa, dường như hắn nhớ tới cái gì, móc ra một bình nhỏ, nói tiếng cám ơn, lúc này mới kéo ra, đổ vào vào trong rãnh nước.

"Lần này đã giúp ta một đại ân."

Tô Đình nở nụ cười tiếng.

Thế Hào Mặc Ngư là con mực, mực trong bụng nó có thể viết ngụy tạo khế ước như mới, qua nửa năm thì chữ sẽ mời dần như không, thường dùng để làm giả tạo khế ước.

Đây là ghi chép của Trung Quốc cổ, thế giới này tuy tương tự cùng Trung Quốc cổ, nhưng có chỗ bất đồng, một loại thủ pháp này có rất ít người dùng.

Ngoài ra, Tô Đình còn đặc biệt cho thêm lên một số thứ vào, lúc này mới khiến mực nước nhanh chóng bốc hơi, không tới nửa năm, chữ viết đã sớm biến mất không dấu tích.

"Chuyện khế ước đã xong, cửa hàng cũng lấy về về."

Tô Đình nhìn về phía bầu trời, thấp giọng nói: "Ta cũng muốn biết, trong một gian cửa hàng kia, Tôn gia muốn tìm là cái gì?"