- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Giới
- Tiên Đình Phong Đạo Truyện
- Chương 46: Dư Tiếng
Tiên Đình Phong Đạo Truyện
Chương 46: Dư Tiếng
Lạc Việt quận.
Tôn gia to lớn đã truyền thừa mấy trăm năm lâu dài, thế lực thâm căn cố đế.
Phàm là bách tính sinh ra ở Lạc Việt quận, dù già hay trẻ thì từ khi bắt đầu biết chuyện đã nghe nói ở bản địa có một nhà đại tộc này.
Các đời tới nay, Tôn gia cùng người quan gia có quan hệ mật thiết, cùng dân chốn phố phường cũng có chỗ lui tới, có thể nói hắc bạch lưỡng đạo, đều có tiếp xúc.
Nhưng từ khi Phương Khánh nhậm chức tới nay, những kẻ phố phường không tuân thủ luật pháp đã bị quản chế hết mức, mà bản thân ông ta cũng không bị Tôn gia thu mua.
Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới địa vị của Tôn gia ở Lạc Việt quận.
Quái vật khổng lồ vẫn cứ làm người chỉ có thể ngước nhìn này giống như một hồ nước sâu không thấy đáy.
Chỉ là lần này Tôn gia thất bại một lần kiện, làm người cảm thấy khó mà tin nổi.
Mà thắng được lần kiện cáo này không phải Vương gia, không phải Đường gia, không phải Phương gia, mà chỉ là Tô gia.
Bây giờ Tô gia chỉ còn hai tỷ đệ sống nương tựa lẫn nhau, nghèo khó sống qua ngày!
Việc này lan truyền ra, người người vì thế mà khϊếp sợ.
Quái vật khổng lồ kia dĩ nhiên cũng là thua khi kiện cáo với thiếu niên nhà nghèo?
Ở chốn trà lâu, hay trên phố phường, phàm là những lúc rảnh rỗi thì đều coi đây là đề tài câu chuyện.
"Tôn gia lại thực sự là thất bại?"
"Vẫn là Phương đại nhân chúng ta làm việc công bằng, nếu là Huyện lệnh khác thì nhất định đã cấu kết cùng Tôn gia, làm sao chúng ta có thể thấy tiểu tử Tô gia đắc thắng?"
"Chuyện này ngược lại cũng đúng, Phương đại nhân cai trị đúng là sáng sủa càn khôn."
"Khế ước của Tôn gia nghe nói chỉ là bị mất."
"Nếu Tôn gia đã kiện lên quan rồi mà còn có thể đánh mất khế ước? Chỉ sợ chính là giả tạo bịa đặt, bây giờ sợ bị vạch trần, nên mới mượn cớ mà thôi."
" Tiểu tử Tô gia kia thực sự là phúc lớn, gặp được một vị thanh quan như Phương đại nhân như thế tại nhiệm."
"Ngược lại là Viên bộ đầu, có vẻ không thanh cao giống chúng ta nghĩ."
"Cũng không thể nói như vậy, Viên bộ đầu không chắc đã có lui tới gì với cùng Tôn gia."
. ..
Viên gia.
Sắc mặt Viên Khuê vô cùng khó coi.
Ngày hôm này, Tôn gia kiện cáo Tô Đình, lấy lý do đánh mất khế ước để tự từ bỏ kiện cáo.
Thiếu niên nhà nghèo chiến thắng Tôn gia nhà giàu.
Điều này khiến thanh danh Phương Khánh, càng tăng vọt, đạt được nhân tâm.
Nhưng danh tiếng của Viên Khuê hắn lại bởi vậy mà bị hao tổn.
Chỉ vì ông ta làm chứng cho Tôn gia, khẳng định Tô Đình từng kí tên, bây giờ Tôn gia mất khế ước, hầu như đã bị ngầm thừa nhận là giả không phải thật, khiến danh tiếng cương trực công chính, thà gãy bất khuất của Viên Khuê hắn cũng bị nghi vấn.
Tuy rằng không ảnh hưởng lớn, nhưng dù sao vẫn có tiếng xì xào.
"Khế ước đánh mất?"
Viên Khuê không chủ động hỏi dò Tôn gia, mà Tôn gia cũng không đến báo chân tướng việc này cho ông ta biết, ông ta cũng là coi như khế ước bị mất.
Tôn gia có nội tình cỡ nào, canh phòng nghiêm ngặt ra sao, dù võ nghệ như ông ta đều không thể lẻn vào Tôn gia trộm lấy khế ước.
Ông ta từng qua Tô Đình, cố nhiên là khí chất bất phàm, khí huyết lâu dài, nhưng không có dấu hiệu tập võ tập võ.
Thủ đoạn như vậy, tất nhiên là cái gọi là phép thuật.
"Hạng người yêu tà."
Trên mặt Viên Khuê hiện ra vẻ giận dữ.
Bỗng dưng ông ta vỗ xuống một chưởng.
Oành một tiếng vang lên!
Bàn gỗ chấn động.
Rồi vết rạn nứt như mạng nhện dần lan tràn ra.
. ..
Thần miếu.
Ngày hôm này, hương hỏa rất cường thịnh.
Không chỉ có ở Lạc Việt quận, chính là bách tính chung quanh nghe nói Lôi Thần miếu rất linh nghiệm, cũng đều dồn dập đến đây muốn cầu xin giải quyết khó khăn.
Tùng lão ngồi bên cạnh, phàm là có người cầm tờ xâm đến giải, ông sẽ căn cứ vào thơ văn đối ứng, căn cứ vào tình huống của người tới để giải đáp.
Ngay khi Tùng lão đang giải một tờ xâm, Thanh Bình vội vã chạy đến, ghé sát vào bên tai, thấp giọng nói: "Tô Đình thắng kiện rồi."
Tùng lão khẽ gật đầu, việc này đã nằm trong dự liệu, chỉ có điều, thiếu niên kia có thể khiến Tôn gia ăn một lần thiệt thòi, cũng thực sự khiến người ta phải liếc mắt nhìn.
Thanh Bình đứng hầu ở bên.
Tùng lão tiếp tục là đoán xâm giải đáp cho tín đồ.
Đợi đến qua buổi trưa, mới tạm nghỉ ngơi.
Ông chậm rãi đứng dậy, đi tới hậu viện.
Thanh Bình cũng đi theo.
Tùng lão từ từ nói: "Tiểu tặc này tinh ranh nhanh nhạy, có tâm tính vô tâm, thắng được cũng chẳng có gì lạ."
Đi tới phía trước, Tùng lão ngừng lại, nhìn xuống hồ nước, nói rằng: "Chỉ có điều thắng được lần này cũng chỉ là một hồi mà thôi."
Thanh Bình nghe vậy thì rất tán thành: "Tôn gia thế lớn, rốt cuộc Tô Đình vẫn là người cô đơn, đạo hạnh còn chưa đến đâu. Thắng được trận này, lại bị Tôn gia nhìn vào hắn, không chắc đã là chuyện tốt."
Tùng lão bình tĩnh nói: "Nhưng cũng chưa chắc là chuyện xấu, dù sao cửa hàng đã tới tay, lão phu cũng tìm được mấy phần tin tức, tối nay có thể biết một chút."
Trong lòng Thanh Bình cũng rất là tò mò về chuyện này, nhưng cuối cùng không có hỏi dò, chỉ nói: "Những ngày qua, Tôn gia dường như có làm chút chuẩn bị, hơi hơi bố trí ở cửa hàng."
"Lão quỷ Tôn gia từ trước đến giờ luôn cẩn thận, chắc biết được mấy phần đầu mối trên người Tô Đình, vì chu toàn nên thuận tay bố trí mà thôi." Tùng lão nói tới đây thì cười lạnh nói: "Lão quỷ này luôn luôn tự cao tự đại, xưa nay ở bên ngoài cũng vẫn âm tà tàn nhẫn, lần này ngã xuống cũng không biết trong lòng có cảm tưởng gì?"
Nói xong, Tùng lão dường như phát hiện mình đã nói lỡ, khoát tay áo một cái, nói: "Cứ như vậy đi."
Thanh Bình gật gật đầu.
Tùng lão dường như lại nhớ tới cái gì, nói rằng: "Chuyện mực nước, có lẽ Phương Khánh sẽ cho rằng là Tô Đình dùng phép thuật huyền diệu, trong lòng sẽ càng thêm kính nể. Như vậy, chuyện ngươi nhờ hắn mua con mực về làm mực, chi tiết trong chuyện này không cần thông báo cho Phương Khánh."
Thanh Bình hiểu rõ Tùng lão làm thế là vì để Phương Khánh đại nhân duy trì sự kính nể đối với Tô Đình, việc này đối với Tô Đình vốn có chỗ tốt cực lớn, hắn chần chừ một lúc, lại lại mở miệng hỏi dò.
"Liên quan với việc Tôn gia bố trí, có muốn nhắc nhở Tô Đình không?"
"Qua mấy ngày lại nói." Tùng lão lạnh nhạt nói: "Mà xem hắn có thể dựa vào bản lãnh của chính mình để phát hiện đầu mối trong đó hay không."
"Cũng tốt." Thanh Bình gật đầu, chỉ là trên mặt vẫn mang theo do dự.
"Ngươi còn muốn nói điều gì?" Tùng lão nhân vật cỡ nào, chỉ liếc mắt đã nhìn ra vẻ muốn nói lại thôi của hắn.
"Ta chỉ cảm thấy Tô Đình tính toán thời gian quá chuẩn, chữ viết vừa vặn biến mất trong hai ngày này, hắn hành sự như vậy, không khỏi có chút nguy hiểm, không đủ chu toàn." Thanh Bình trầm ngâm nói: "Có nên nhắc nhở hắn một chút, để hắn cẩn thận hơn, không nên quá mức tự phụ?"
"Tự phụ?" Tùng lão cười lạnh thành tiếng, nói: "Ngươi cho rằng hắn ngông cuồng tự đại, ngươi cho rằng hắn còn trẻ đắc ý, trong lòng tràn đầy tự phụ?"
Nghe vậy, Thanh Bình hết mực kinh ngạc.
Tùng lão nói rằng: "Tiểu tử này tinh ranh như quỷ vậy, mọi việc cực kì cẩn thận, lúc nên ngông cuồng thì ngông cuồng, khi không nên ngông cuồng thì hắn sẽ như rùa rút đầu, giốngh như ngày đó ta đấu với pháp với người ta vậy."
"Người như vậy, đừng thấy hắn bất cần đời, không đủ thận trọng, kì thực trong lòng có bản lĩnh xem xét thời thế."
"Nếu như không có phần này tâm tính này, thì dù có cho hắn cơ duyên to lớn, làm sao hắn có thể tu hành được?"
"Chỉ có điều xem xét thời thế, một khi nhìn rồi thì sẽ ngã xuống rất đau."
"Cũng may tiểu tử này có nhãn lực không tệ."
Nghe Tùng lão nói lời này, ấn tượng trong lòng Thanh Bình đối với Tô Đình có chút thay đổi, mơ hồ dung hợp với hình tượng kỳ tài ngút trời trong lòng, lại nghĩ tới trước đây Tô Đình nói "Bản tính", dường như cũng không phải không có lý.
"Nhưng chuyện lần này thực sự quá nguy hiểm."
"Không nguy hiểm." Tùng lão chậm rãi nói rằng: "Thứ gọi là mực của con mực kia, lão phu đã điều tra một lần, khoảng chừng nửa năm mới dần tan đi dấu vết, nhưng từ khi hắn gặp được cơ duyên ở thần miếu ta tới nay mới qua bao lâu?"
Thanh Bình run lên, nói: "Chưa đủ nửa năm? Đây là chuyện gì xảy ra?"
Tùng lão nói rằng: "Tiểu tử này nhất định đã lẫn lộn gì đó ở bên trong, mới có hiện tượng như vậy, nhất định hắn là có chỗ nên mới dám làm như thế."
Thanh Bình trầm mặc một chút, chợt nói rằng: "Ta đúng là không bằng hắn."
Tùng lão không nói tiếp, chỉ hỏi: "Tô Đình hiện ở nơi nào? Có đi tới cửa hàng tra xét nguyên do?"
Nghe nói lời này, Thanh Bình thần sắc quái lạ: "Nghe nói Tô Đình về nhà ngủ rồi."
Tùng lão im lặng chốc lát, mới than thở: "Tên lười nhác này!"
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Giới
- Tiên Đình Phong Đạo Truyện
- Chương 46: Dư Tiếng