Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 36: Khế Ước Biến Cố

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô gia.

"Khế ước?"

"Ta làm sao không biết?"

"Chắc là có người mạo danh của ta thôi?"

"Hoặc là giả bút tích của ta?"

"Hoặc là vốn dĩ chính là bịa đặt?"

Giọng nói của Tô Đình tràn ngập ý cười, dường như mang theo mấy phần trào phúng.

Vẻ mặt Sư gia có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Tô tiên sinh, chuyện này không phải cứ thề thốt phủ nhận là có thể coi như không có, nếu như khế ước kia thực sự do ngài kí tên rồi, vậy lần này muốn tiếp nhận cửa hàng cũng không dễ dàng."

Ông nói thế vẫn là rất êm tai rồi.

Đâu chỉ là không dễ dàng?

Từ khế ước mà Tôn gia lấy ra thì đó là chuyển cửa hàng Tô gia sang danh nghĩa Tôn gia mãi mãi, lấy hai mươi lượng bạc trắng để mua lại hoàn toàn.

Nếu như khế ước là thật, như vậy cửa hàng này sẽ không có bất cứ quan hệ gì cùng Tô Đình nữa.

Tuy Phương đại nhân nghiêng về Tô Đình, nhưng khế ước là thật, hợp với luật pháp, cũng khó có thể làm việc thiên tư trái pháp luật, khó có thể vặn vẹo sự thật.

Trước mắt chỉ có thể mong cái tên trên khế ước kia không phải Tô Đình tự mình viết.

Nhưng ông làm phụ tá nhiều năm, được người ta kính xưng là sư gia, nhãn lực cực cao, từ biểu hiện của Tô Đình, ông cũng có thể nhìn ra đầu mối.

"Xem ra việc này không chắc được."

Dù là từ thái độ của Tôn gia bên kia, hay nhìn biểu hiện của thiếu niên Tô gia này, có thể thấy phần kí tên trên khế ước kia tám chín phần mười là do thiếu niên Tô gia này tự mình viết.

Chỉ là nhìn tình hình trước mắt, thiếu niên Tô gia này không muốn thừa nhận, có hiềm nghi muốn chơi xấu.

Sư gia buông tiếng thở dài, nói: "Tô tiên sinh, như vậy cũng không phải biện pháp, không bằng chúng ta tính toán cẩn thận một chút, nghĩ cách khác thôi?"

Tô Đình mỉm cười nói: "Không cần nghĩ đâu, không phải ta ký thì khẳng định không phải ta ký, biết đâu chính là Tôn gia thuận miệng nói, bịa đặt đi ra."

Sư gia thấp giọng nói: "Nhưng Tôn gia bên kia có khế ước."

"Khế ước?"

Tô Đình xa xôi nói: "Vậy để Tôn gia lấy khế ước ra, đến phân biệt thật giả, nhưng trước đó phải nói rõ, khế ước của ta tuyệt đối là thật, không cần nghi vấn, ta muốn tiếp nhận cửa hàng trở về trước. . . Nếu như Tôn gia không phục, lại dùng một tờ giấy bịa đặt ra khế ước, hãy lấy cửa hàng từ trong tay của ta tới đi."

Sư gia nghe xong, không khỏi vừa cười khổ vừa nói: "Cứ như vậy, Tôn gia không phục, chắc chắn là muốn dùng khế ước này để kiện lên nha môn, đến lúc đó ngài nhưng là phải đeo trên lưng danh bị kiện cáo."



Tô Đình cười nói: "Kiện cáo? Tô mỗ là người chính không sợ bóng nghiêng, nếu Tôn gia không sợ, vậy thì cứ kiện đi."

Sư gia thấy ngữ khí của hắn chắc chắn như vậy, mà lại có vẻ thật sự không hề để ý, không khỏi cảm thấy hoài nghi đối với phán đoán lúc trước của mình.

Chẳng lẽ thực sự là Tôn gia giở trò muốn che mắt?

. ..

Viên phủ.

Bộ đầu Viên Khuê nhìn người đến từ phía đối diện, thần sắc lạnh lùng.

Hắn mới từ nha môn trở về, trang phục của bộ đầu còn chưa thay, đã nghe nói có người tới chơi.

Theo Viên Khuê thấy thì quá nửa là sớm đã có người theo dõi nhà hắn, chờ hắn trở về.

"Người Tôn gia đến là chuyện gì?"

Viên Khuê lạnh lùng hỏi, chỉ lạnh nhạt mời đối phương ngồi xuống, nhưng cũng không dâng trà nóng gì, ngay cả hai chữ khách sáo cũng đều bớt đi.

Người kia tầm tuổi trung niên, mặt đầy tươi cười, chính là quản sự của Tôn gia, kẻ này hiểu rõ tính Viên Khuê, người này từ nhỏ đã từng theo hầu quan to triều đình, nhưng chính bởi vì không thông tình lý, không biết nịnh bợ, không rõ thời thế, mới không có cơ hội được thăng chức, những năm gần đây chỉ lăn lộn chức vị bộ đầu.

Quản sự Tôn gia chính là một kẻ tinh ranh, trực tiếp bỏ qua ngữ khí lạnh nhạt của Viên Khuê, tỏ vẻ vô cùng thân thiện, cười nói: "Viên đại nhân bận trăm công nghìn việc, bảo vệ toàn bộ Lạc Việt quận, giống như thần bảo vệ, thực sự là quá cực khổ rồi, chúng ta. . ."

Hắn vừa mở miệng chính là một tiếng Viên đại nhân.

Hai chữ đại nhân này đối với bộ đầu mà nói, cũng là xưng hô kính trọng đến tột đỉnh.

Nhưng Viên Khuê lại không có vẻ vui mừng gì, chỉ cau mày nói: "Có chuyện gì thì nói mau."

Quản sự Tôn gia cũng là người biết nghe lời đoán ý, thấy vẻ phiền chán này lập tức nuốt xuống mấy lời nói nhảm, vội nói rằng: "Viên đại nhân có biết Tô Đình của Tô gia?"

Ánh mắt Viên Khuê ngưng lại, trong giọng nói chứa mấy phần căm ghét, lạnh lùng nói: "Nhận ra."

Tôn gia quản sự thấp giọng nói: "Năm đó Tô gia bán cửa hàng cho Tôn gia chúng ta, nhưng là có hạn, bây giờ đã đến kỳ hạn, tiểu tử Tô gia kia muốn một lần nữa tiếp nhận cửa hàng."

Viên Khuê liếc hắn một cái, nói: "Kỳ hạn đến thì tiếp nhận cửa hàng là chuyện đương nhiên, chuyện này lại làm sao?"

Tôn gia quản sự vội cười làm lành rồi nói: "Nếu thật sự là như thế thì tự nhiên là chuyện đương nhiên, nhưng thời gian trước, tiểu tử Tô gia thiếu tiền, mượn tiền biểu thiếu gia chúng ta, sau đó còn không trả nổi, một lần nữa kí một phần khế ước, hoàn toàn bán đứt cửa hàng cho Tôn gia. Nhưng tiểu tử kia lại không nhận việc này, còn muốn một lần nữa tiếp nhận cửa hàng. . ."

Viên Khuê cũng biết việc này, kẻ gọi là biểu thiếu gia kia chính là cháu trai ngoại của Tôn gia chủ- Vương công tử, là người số khổ trước đây không lâu đã bị Triệu Ốc gϊếŧ chết.

Viên Khuê trầm ngâm một lúc, lông mày nhíu chặt, nói: "Người này không giữ chữ tín, không tôn trọng luật pháp, vậy sao Tôn gia ngươi không tới nha môn cáo hắn, đến tìm ta làm gì? Ta chỉ là một bộ đầu, chỉ là nghe lệnh làm việc, lùng bắt nghi phạm, lại không phải quan tòa lo chuyện, ngươi tìm tới nhà ta là tìm nhầm người thôi?"

Tôn gia quản sự cười nói: "Chính là muốn tới nha môn, tuy nói dựa vào một tờ khế ước đã đầy đủ, nhưng Tô tiểu tử lại chống chế, nếu như hắn nói khế ước này là động cưỡng bức bách, lừa dối giấu giếm thì chúng ta cũng không tiện biện giải. Nhưng nghe nói ngày đó, ngài cũng ở phía đối diện, tận mắt nhìn thấy, cho nên còn mời Viên đại nhân đến làm nhân chứng."



"Ta là bộ đầu, người trong quan gia, chứng thực việc này không hợp lý."

"Chí ít về mặt pháp luật vẫn không xung đột mà."

"Vẫn không thích hợp."

Viên Khuê khẽ lắc đầu, hắn quý trọng danh tiếng, cuối cùng vẫn muốn tránh hiềm nghi.

Tôn gia quản sự vốn định móc ngân lượng trong lòng ra, nhưng nhớ tới danh tiếng người này, cuối cùng vẫn đè xuống suy nghĩ, ngược lại cười nói: "Ngài là người có tiếng thiết diện vô tư ở Lạc Việt quận, chính bởi vì có ngài, bách tính mới tin tưởng ta Tôn gia không mua chuộc chứng nhân, bách tính mới tin phục vào phán quyết nha môn, có lẽ ngài cũng không muốn nhìn thấy nha môn phán quyết lại bị bách tính nghi vấn."

Viên Khuê nghe thế cũng có chút chần chờ.

Quản sự Tôn gia thầm nói có hi vọng, từ trước đến giờ người này luôn lạnh lùng, không có tình người, không nhận hối lộ lộ, vẫn luôn lo lắng cho thể diện của quan gia, chỉ cần đánh động từ điểm đó thì sợ là không khó mời được hăn, đến lúc đó số ngân lượng mà gia chủ dùng để hối lộ hắn còn có thể thuộc về chính mình.

Nghĩ như vậy, quản sự này càng ra sức, nói: "Viên đại nhân, lẽ nào chuyện mà ngài tận mắt nhìn thấy rồi còn muốn giả vờ không biết sao? Tôn gia chúng ta tuy rằng gia đại nghiệp đại, gia đình phú quý này khó tránh khỏi sẽ bị nhà nghèo căm ghét, bách tính có lòng ghét người giàu, nhưng ngài không đến nỗi như vậy chứ?"

Viên Khuê trầm mặc một lúc mới hỏi: "Khế ước ở đâu?"

Tôn gia quản sự mừng lớn nói: "Ngài đây là đồng ý rồi?"

Viên Khuê nói rằng: "Ta nhìn thấy Tô Đình ký tên, nhưng chưa từng thấy khế ước kia, vẫn cần xem qua mới có thể nhận định."

Tôn gia quản sự cười lớn, vội nói: "Việc này tuyệt đối không có vấn đề, ta đã cho người đưa khế ước tới, để ngài xem qua."

"Ừm."

Viên Khuê gật gật đầu, nhìn về phía cửa, trầm mặc một chút.

Đối với Tôn gia, hắn không có hảo cảm gì.

Đối với công tử nhà họ Vương, hắn cũng không có hảo cảm.

Đối với Tô Đình, Viên Khuê vốn không ác cảm, nhưng từ khi phát hiện Tô Đình là người tu hành, làm Phương Khánh nhìn hắn với cặp mắt khác xưa sau, Viên Khuê lập tức không thích Tô Đình.

Chuyện Triệu Ốc đánh gϊếŧ Vương công tử, trong lòng Viên Khuê vẫn luôn hoài nghi Tô Đình, bởi vậy cũng từ từ căm ghét Tô Đình.

Đối với thiếu niên dùng quỷ thần tà thuật để dối trên gạt dưới, ngay cả Phương đại nhân đều bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng kia, trong lòng hắn càng tràn ngập kiêng kỵ.

Nhưng mặc dù như thế, hắn cũng không muốn vu hại Tô Đình.

Hắn làm người quan gia, đảm nhiệm chức trách bộ đầu, từ trước đến giờ luôn công chính, chắc chắn sẽ không bịa đặt.

Nhưng hắn cũng sẽ không coi như chưa từng nhìn thấy chuyện mà mình đa tận mắt nhìn thấy.

Đặc biệt là việc này có thể chèn ép Tô Đình một phen, cũng coi như xả được cơn giận trong lòng hắn.

"Cũng được."
« Chương TrướcChương Tiếp »