Trong lao.
Âm u ẩm ướt, tầm mắt trầm thấp.
Nơi này đầy rẫy mùi vị làm người ta sợ hãi bất an.
Đối với người tu đạo mà nói thì lại càng rõ ràng.
Trong phòng giam, trong một góc.
Tô Đình ngồi ở trong góc, sờ sờ gò má, sắc mặt quái lạ.
"Tên vương bát đản kia, không ra bài theo lẽ thường."
Lúc đó sau khi hắn tỉnh rượu cảm thấy dường như Vương công tử không có hậu chiêu, hay là không có ý định để ý tới hắn, Tô Đình cảm thấy vô vị, chuẩn bị đứng dậy về nhà, không nghĩ tới trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một bộ khoái, trực tiếp bắt lấy hắn.
Hơn nữa Tô Đình không muốn phản kháng, bó tay chịu trói, bị đối phương bắt, đưa vào lao, chờ đợi thẩm vấn.
Mà tội danh bỏ tù chính là trộm cắp ngọc bội.
Kỳ thực từ cổ chí kim, bảo vật ngọc thạch thường tượng trưng cho thân phận, biểu lộ ra vẻ bất phàm.
Đối với người bình thường thì hoàng kim càng quý giá hơn, còn chất ngọc đối với người thường còn chẳng bằng hoàng kim.
Từ lâu Tô Đình đã đoán được ngọc bội kia nhất định là hậu chiêu của Vương công tử, nhưng cũng không nghĩ tới, hắn lại là vận dụng thế lực quan phủ, dùng ngọc bội để bắt hắn vào lao ngục.
Nhưng như vậy cũng tốt, chuyện tối nay có thể rửa sạch hiềm nghi.
. ..
Nằm ngoài dự đoán của Tô Đình chính là, chạng vạng ngày hôm đó, Vương công tử lại đến thăm tù.
"Chà chà chà, Tô tiểu đệ, ta coi ngươi là tri kỷ, làm sao ngươi lại trộm cắp đồ vật rồi?"
Vương công tử đi tới gần, khẽ lắc đầu, khẽ thở dài.
Tô Đình lẳng lặng nhìn hắn, hơi có ngoài ý muốn.
Vốn tưởng rằng Vương công tử xử lý xong chuyện kia thì sẽ không để ý đến hắn, không ngờ vị Vương công tử này còn có thể đến lao tù gặp hắn.
Còn nguyên nhân gặp hắn, Tô Đình tự nhiên cũng biết không phải đến hỏi han ân cần, mà là đến diễu võ dương oai, biểu lộ ra "Kỳ mưu diệu kế" của Vương công tử.
"Thật sự khiến bổn công tử bất ngờ."
Vương công tử hơi nhíu nhíu mày, nói: "Nhìn vẻ mặt của ngươi đối với ta vô cùng không tốt, có vẻ đã hiểu ra?"
Tô Đình vẫy vẫy tay, nói: "Do ngươi ban tặng."
Vương công tử cười ha ha, nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi ngây thơ tới cực điểm, lần này ta đến, ngươi sẽ khóc ròng ròng, nói với ta là ngươi oan uổng, để ta thay ngươi làm sáng tỏ, để ta làm chứng cho ngươi, ngọc bội kia không phải ngươi trộm, mà là ta đưa. Không nghĩ tới lần này ngươi lại trở nên thông minh hơn rồi."
Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Ta luôn luôn thông minh."
Vương công tử không khỏi bật cười, nói: "Cũng coi như thông minh, đáng tiếc không bằng bổn công tử."
Nói xong, hắn gõ gõ cửa nhà tù, ung dung nói rằng: "Kỳ thực lần này bổn công tử chỉ mới dùng tới trò mèo, nếu thật lòng lập kế hoạch, chỉ sợ sau khi ngươi trúng kế còn muốn cảm động đến rơi nước mắt đối với ta, giao tỷ tỷ của ngươi cho ta, thế nhưng bổn công tử chẳng muốn tốn thời gian cùng ngươi."
Nghe được lời liên quan đến tỷ tỷ, trong ánh mắt Tô Đình lộ ra vẻ lạnh lẽo, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
"Chà chà chà, hình như ngươi vô cùng phẫn nộ?"
Vương công tử cười nói: "Nhưng cũng tốt, ta vốn tưởng rằng cữu cữu gửi tin tức đến gấp, để ta ra tay với ngươi trước thời gian, nên chỉ có thể bỏ ý định đi tiếp cận tỷ tỷ của ngươi. Nhưng vừa nãy ta đột nhiên nghĩ đến, những ngày qua mời ngươi uống rượu, cũng không phải không nhọc lòng."
"Hiện tại ngươi trộm đồ của Tôn gia, rơi xuống lao ngục, tin tức truyền đến, tỷ tỷ của ngươi tất nhiên sẽ lo lắng tới cực điểm."
"Mà những ngày gần đây, quan hệ giữa hai ta rất thân cận, đã truyền khắp Lạc Việt quận, có lẽ tỷ tỷ của ngươi cũng biết việc này."
Hắn sờ sờ gò má, nói rằng: "Bằng hữu tốt rơi vào ngục tù, ta làm bằng hữu, vô cùng đau đớn, đi tới nhà ngươi an ủi, trò chuyện một phen cùng tỷ tỷ của ngươi, an ủi một phen, có lẽ lấy thủ đoạn bổn công tử, khiến nàng chân thành đối với ta, cũng không phải việc khó."
Vẻ mặt Tô Đình quái lạ, giống như đang nhìn một kẻ điên.
Tên vương bát đản này tự yêu mình tới cực điểm, tự phụ tới cực điểm.
Nghĩ tỷ tỷ ta làm người thông tuệ, tâm như gương sáng, sẽ không nhìn ra ngươi là vương bát đản có ý đồ khó lường?
"Ở xung quanh nhà ngươi là do Triệu huynh tuần đêm, cũng chính là bộ khoái đã bắt ngươi."
Vương công tử khoát tay áo một cái, cười nói: "Ta sẽ bàn giao một tiếng, để hắn mở một con mắt, nhắm một con mắt đối với động tĩnh trong nhà ngươi."
Ánh mắt Tô Đình hơi co lại, lóe lên sát cơ.
Vương công tử dường như càng cao hứng.
Hắn lần này đến đây vốn là muốn xem thiếu niên này, sau khi phát hiện bị người trêu chọc sẽ tức giận thế nào, như vậy mới có thể khiến trong lòng hắn càng cao hứng, càng vui vẻ khi thực hiện được mưu kế.
"Ngươi cứ ở nơi này chờ đợi xử trí thôi."
Vương công tử phất phất tay, xoay người rời đi.
Tô Đình nhìn bóng lưng của hắn, vẻ mặt từ từ bình tĩnh lại, nhếch miệng lên cười gằn.
Vương công tử tới đây nhìn dáng vẻ chán nản của hắn, trong lòng vui vẻ thỏa mãn.
Nhưng lại không biết Tô Đình nhìn dáng vẻ tùy tiện tự đại của hắn, càng như là đang nhìn một người sắp chết đang chạy băng băng tới vách núi.
Sau một chốc, Tô Đình mới thở ra một hơi, sờ sờ cằm trơn bóng, nói nhỏ: "Vương gia tiểu tử, ngươi còn không biết ngươi trêu chọc phải Tô tiểu gia là nhân vật như thế nào."
. ..
Ở cửa lao ngục.
Bộ đầu Viên Khuê kiểm tra lại danh sách một chút, sau khi gật gật đầu cùng Triệu bộ khoái xong thì muốn rời khỏi.
Nhưng chính vào lúc này, ánh mắt của hắn ngưng lại, nhìn thấy Vương công tử bên kia được đám người vờn quanh vậy, đang cười ha ha rời đi.
"Bạn tốt bỏ tù, làm sao có thể cao hứng như thế?"
Viên Khuê khẽ lắc đầu, nói: " Tô Đình này kết giao với hắn không lâu, lại ra việc này, nếu nói là trong chuyện này không có gì cổ quái, thì Viên mỗ không tin."
Triệu Ốc cười khan nói: "Viên đại ca nói lời này cũng không phải không có lý, chỉ có điều chuyện khi đó, ngài cũng là tận mắt nhìn thấy, chuyện của bọn họ, xem như là ngươi tình ta nguyện . Còn một chuyện trộm cắp, nhân chứng vật chứng đều có, không quan hệ cùng Vương công tử. . ."
Viên Khuê khoát tay nói: "Biết rồi."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn về bên trong lao ngục, nói: "Tô gia tiểu tử vẫn là quá trẻ chút, bằng không thì nên biết, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Họ Vương này với hắn ngày xưa chưa từng có giao tình, không lý do lại tự nhiên thân cận, mời hắn uống rượu uống trà, làm sao có khả năng không có ý đồ?"
Nghe vậy, Triệu Ốc không biết tại sao nghĩ đến chính mình mời bộ đầu trước mắt này uống rượu, không khỏi có chút chột dạ, nhất thời cười cười đáp lời hai tiếng.
"Người trẻ tuổi nông cạn, chịu thiệt một chút cũng không phải chuyện xấu."
Viên Khuê nói rằng: "Thôi, không nói chuyện này, ta tới chỗ Phương đại nhân báo cáo chuyện mấy ngày nay, ngươi chuẩn bị một chút, tối nay còn phải tuần đêm, nghỉ ngơi thật nhiều."
Triệu Ốc gật gù, nhớ tới chuyện tối nay Vương công tử bàn giao, nhớ tới mười lượng bạc sắp tới tay, trong lòng hừng hực.
. ..
Huyện nha.
Viên Khuê tới gặp Huyện lệnh Phương đại nhân, báo cáo mọi việc hôm nay.
Phương đại nhân cười nói: "Ngươi đấy, mỗi ngày đều báo cao, so với ta còn tận chức hơn nữa, chẳng trách đại nhân trước đây bị ngươi phiền phải xin lệnh điều đi."
Viên Khuê diện mạo cương nghị, nghe vậy thì lộ ra một ý cười cứng ngắc, nói: "Cũng chỉ có đại nhân mới có thể tận trách như vậy, nghe những việc vặt này."
Phương Khánh cười hai tiếng, cúi đầu lật xem danh sách, nói: "Ngày hôm nay cũng có không ít chuyện nhỉ."
Viên Khuê gật đầu nói: "Lạc Việt quận không tính là nhỏ, mỗi ngày chuyện to nhỏ, cũng không ít. Nửa tờ phía trước xem như là chuyện tương đối quan trọng, vụ án phía sau không quá quan trọng, đại nhân tùy ý."
Phương Khánh gật gật đầu, liếc mắt nhìn nửa tờ phía trước, khẽ gật đầu, nói: "Ngươi làm việc thì ta yên tâm, mấy chuyện này, ngươi tự mình xử lý thỏa đáng là được rồi."
Nói xong, ông ta đang muốn khép lại, nhưng đột nhiên nhìn thấy ở cuối một tờ này, có một cái tên.
Cái tên này làm Phương đại nhân không khỏi ngẩn ra.
"Tô Đình?"