Chương 20: Sự Lên!

"Nào nào nào!"

"Tô Đình, lại uống chút rượu."

"Uống không được nữa? Chén rượu này uống vì nuối tiếc khi chúng ta gặp nhau quá muộn, nhất định phải uống."

"Không uống xong thì chính là xem thường ta?"

"Ngươi say rồi? Không thể được, một chén này kính tình bạn tốt của chúng ta, cái gọi là uống rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, ngươi nhất định phải uống xong, uống không được thì chớ trách ta trở mặt."

"Thế mới đúng chứ, uống rượu say, vậy thì cứ ở lại đây, ta tìm cho ngươi một cô nương... Được được được, ngươi phải về nhà, ta sẽ đưa ngươi về nhà."

...

Dựa vào kỹ xảo mời rượu này, Vương công tử muốn ra tay đối phó với một thiếu niên không có bao nhiêu kiến thức thì hoàn toàn thừa sức.

Rượu uống hết ba bình, Tô Đình hô hấp nặng nề, gò má đỏ chót, tiếng nói cũng đều trầm thấp.

Trong mắt Vương công tử né qua một tia kinh dị, nhìn ba bình rượu mạnh, mặt lộ ra ý cười.

Đúng lúc này, có người ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một tiếng: "Viên bộ đầu đến rồi."

Vương công tử đáp một tiếng, khẽ nháy mắt ra dấu.

Người kia hiểu ý, lui xuống.

"Tô Đình, còn muốn uống nữa sao?"

"Không... Không uống..."

Tô Đình hơi xua tay, thần sắc mờ mịt, giọng nói không khác gì đang nỉ non.

Vương công tử lộ ra vẻ khinh thường.

Tô Đình cúi đầu, tỏ vẻ đang nôn khan, nhưng trong mắt lại loé ra một tia tàn khốc.

Tuy rằng Tô Đình thực sự ba bình uống rượu, đúng là có hai phần men say, nhưng trên thực tế, trong người hắn mang Chân khí chính thống đạo gia, có thể chảy khắp toàn thân, có thể khơi thông huyết mạch, tăng tinh khí, cũng có thể làm cho hơi rượu mau chóng tan đi.

Dùng cách nói đời trước của hắn thì có thể nói là tăng nhanh sự trao đổi chất, tiêu hóa mùi rượu.

Ngoài ra, Chân khí của hắn công chính ôn hòa, mát mẻ tỉnh táo, có thể khiến đầu óc của hắn luôn duy trì tỉnh táo.

Dù Chân khí trong cơ thể không đủ để hắn trở nên ngàn chén không ngã, nhưng cũng không đến nỗi khiến hắn chật vật như dáng vẻ đang thể hiện bề ngoài vậy.

Tô Đình đang uống rượu, nhưng cũng đang chờ đợi.

Đang lúc này, cửa mở ra, một hạ nhân lặng yên đưa cho Vương công tử một tờ khế ước.

Mà cửa lại chưa đóng lại, phòng đối diện có hai người đang ở uống rượu nói chuyện, cùng liếc mắt về phòng này một cái.

"Đúng rồi, Tô tiểu đệ."

Vương công tử lấy ra tờ khế ước kia, ung dung nói: "Ta thấy ngươi tạm thời không có nghề nghiệp, thuê cho ngươi một gian cửa hàng để ngươi kinh doanh, cũng coi như có nghề nghiệp, ngươi ký tên vào chỗ này, ta lại cho ngươi mượn mấy chục lượng bạc làm tiền vốn, cũng chính là."



Vẻ mặt Tô Đình mờ mịt, run run tay, tiếp nhận tờ khế ước, nhìn một chút, lắc đầu nói: "Làm sao không giống như khế ước thuê cửa hàng?"

Vương công tử cười nói: "Ngươi đúng là uống say, ta làm ca ca, còn có thể gạt ngươi sao?"

Hắn ta lại dí sát tờ khế ước tới, chỉ vào chữ, cười nói: "Ngươi nhìn kỹ một chút."

Một ngón tay của hắn ta che khuất đi mấy chữ quan trọng, sau đó nhẹ nhàng từng đọc.

"Ngươi xem, không sai chứ?"

"Ca ca làm sao có thể lừa ngươi?"

"Kí tên rồi thì chính là của ngươi."

Vương công tử nói bằng giọng bình thản, có mấy phần ý lạnh.

Sắc mặt Tô Đình đỏ chót, thần sắc mê man, giống như đã say đến bất tỉnh nhân sự, trong miệng lẩm bẩm vài tiếng.

Vương công tử nói rằng: "Người đến, lấy bút mực đến."

Tô Đình khoát tay áo một cái, ợ rượu, nói: "Ta... Ta có bút mực, ta đang luyện chữ... Không cần ngươi..."

Vương công tử khẽ cong khóe miệng, lộ ra nụ cười nhạt.

...

Đối diện.

Viên bộ đầu có diện mạo chính trực, thần sắc nghiêm nghị.

Bộ khoái Triệu Ốc nhìn tới đối diện, cười nói: "Vị Vương công tử này nghe nói gần đây vô cùng thân cận cùngTô Đình kia. Công tử nhà giàu cùng thiếu niên nhà ngheo có sở thích hợp nhau, kết thành bạn tốt, việc này ở Lạc Việt quận hầu như là một giai thoại."

Viên Khuê khẽ cau mày, Lạc Việt quận không lớn, đối với danh tiếng công tử nhà họ Vương, hắn xem như cũng có nghe thấy.

Vị Vương công tử này không phải người hiền lành gì, làm sao có thể vô cớ thân cận thiếu niên nhà nghèo?

Đang lúc này, cảnh tượng đối diện lại biến hóa.

Vương công tử lấy ra một tờ giấy.

Mà Tô Đình lấy ra bút mực, giống như đang kí tên.

"Bọn họ đang ký kết khế ước sao?" Viên Khuê khẽ cau mày.

"Chắc là thế." Triệu Ốc cười nói: "Nghe nói Tô gia có gian cửa hàng, trước đây cho Tôn gia thuê, bây giờ sắp thời hạn, chắc là ký cho Vương công tử."

"Người uống rượu rồi đi kí khế ước, đây là chuyện gì?" Viên Khuê khẽ lắc đầu.

"Viên đại ca nói lời này có vẻ không đúng, người ta ở trên bàn rượu, ngươi tình ta nguyện, viết chữ kí tên, lại không phải mạnh mẽ bức bách, dù bên trong có chuyện gì bất công cũng là do hai người bọn họ cam tâm tình nguyện." Triệu Ốc cười nói.

"Cũng đúng." Viên bộ đầu thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu, hắn làm bộ khoái nhiều năm, có thể phát hiện ra trong chuyện này dường như có vấn đề, nhưng dù thế nào cũng là thiếu niên nhà nghèo kia cam tâm tình nguyện kí tên, đó chính là việc hợp pháp, chuyện như vậy, hắn làm bộ đầu, cũng chỉ có thể hành sự như thế.

Mà ở bên kia, Tô Đình kí tên xuống, Vương công tử thả hai mươi lượng bạc lên trên bàn, sau đó lập tức vội vã rời đi, để lại một mình Tô Đình.

"Hơn nữa còn cho ngân lượng, không kéo không nợ, xem như hai người bọn họ làm một chuyện làm ăn, cũng coi như công đạo."



Triệu Ốc lắc lắc đầu, khẽ mỉm cười.

Viên bộ đầu không tỏ ý kiến, không để ý tới.

...

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Đình.

Hắn hơi nhắm mắt, thầm vận công.

Mùi rượu từ từ tan đi, người cũng càng tỉnh táo.

"Vậy là xong rồi?"

Tô Đình ngẩng đầu lên, thở phào một hơi, thấp giọng nói: "Họ Vương kia qua hai ngày tiếp xúc, thì thấy hắn ta không giống kẻ lòng dạ mềm yếu, ít ra cũng phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt chứ."

Hắn hơi nghi hoặc, vốn tưởng rằng Vương công tử còn có hậu chiêu, không ngờ cứ thế là xong.

Chỉ lừa hắn kí tên?

Chỉ đơn giản như vậy, đáng giá để Vương công tử giả vờ giả vịt với hắn nhiều ngày như thế?

Sau mấy ngày tiếp xúc, hắn cũng biết, Vương công tử này cũng không phải đồ ngu, xem như có chút mưu kế, chỉ có không so sánh được với Tô mỗ hắn.

Thế nên ở trong mắt Tô mỗ hắn, chút trò xiếc này có vẻ vô cùng vụng về.

Đương nhiên chút xiếc ấy vụng về như thế, cũng không phải Vương công tử không có kế sách càng chu toàn, mà có một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì Vương công tử căn bản xem thường hắn, từ lúc vừa bắt đầu, đã coi Tô Đình như đứa trẻ ba tuổi để trêu chọc, căn bản không cẩn thận lập kế hoạch, hay mưu tính.

Nhắc tới cũng đúng, nếu đổi góc độ đến xem, để Tô Đình hắn đi lừa gạt tới một đứa trẻ ba tuổi chỉ thích kẹo hồ lô, hắn cũng sẽ không cần dụng tâm, không cần trắng trợn cướp đoạt, hơi lừa thế này cũng coi như là có chút tâm tư.

Chút tâm tư này của Vương công tử, cũng chính là như vậy.

"Đầu voi đuôi chuột!" Tô Đình hơi nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, ném bút mực đi, thu hai mươi lượng bạc vào trong ngực, tiện tay cầm lấy một khối ngọc bội kia, "Chắc là cái này?"

Đây là ngọc bội mà Vương công tử tặng lúc trước, xem như là có giá trị không nhỏ.

"Nếu như đoán không sai, ngọc bội kia hẳn là chính là hậu chiêu của hắn ta."

...

Mà ở đối diện, ngay khi Tô Đình lấy ra ngọc bội, Viên Khuê vừa vặn liếc mắt đảo qua, với trình độ võ học của hắn hầu như đã luyện thành nội kình, thị lực cũng là vô cùng tốt, giống như chim ưng vậy.

Viên Khuê thấy rõ hình thức ngọc bội, mắt sáng lên, lộ ra vẻ tàn khốc, bỗng nhiên đứng dậy.

"Làm sao?" Triệu Ốc kinh ngạc nói.

"Ngọc bội." Viên Khuê trầm giọng nói.

"Ngọc bội gì?" Triệu Ốc lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Lúc trước Tôn gia gia chủ báo án, ngọc bội bên người bị mất trộm, có giá trị không nhỏ, chính là vật ấy." Viên Khuê để chén rượu xuống, đẩy ra ghế dựa, muốn cất bước tiến lên.

"Cái gì?" Triệu Ốc kinh ngạc một cái, chợt cười nói: "Không cần ngài nhọc lòng, nếu ngọc bội ở trên người tiểu tử này, ta sẽ lạp tức đi bắt hắn lại."