Diệp Thành mỉm cười sờ lên cái đầu nhỏ của Tào Hinh Toàn, nói: “Được được, bây giờ tôi sẽ cho anh ta nhìn thấy sự lợi hại của cô lớn nhà chúng ta”.
Lời nói của anh một phần là để dỗ dành cô bé, một phần là không muốn lộ ra thân phận võ giả của mình trước nhiều người. Nhưng Tào Hinh Toàn hai má đỏ ửng, trong khoảng thời gian này vừa dỗ vừa lừa cô ấy, muốn khiến đối phương gọi mình một tiếng “cô chủ”, nhưng lại bị cự tuyệt một cách vô tình, không ngờ rằng lại nói ra vào lúc này.
“Hừ, xem ra tên này vẫn giữ lại cho mình một chút mặt mũi trước mặt người khác, cho 60 điểm là được rồi”. Cô ấy nói câu này để chọc tức Tiết Bách Hợp, nhưng trong lòng đã cười như nở hoa rồi. Cô ấy nhảy tung tăng đi sau Diệp Thành, hai bím tóc đuôi ngựa phía sau cũng nhảy múa như chứa đựng sự vui vẻ của cô ấy.
Diệp Thành đi đến phòng đăng kí, nhẹ nhàng nói với cô lễ tân với vẻ mặt lạnh lùng: “Cần điều kiện gì mới để chúng tôi vào?”
Cô gái không kiên nhẫn được nữa, lạnh nhạt nói: “Quy định ở bên cạnh, nếu anh lưu lại dấu tay trên phiến đá xanh này là có thể đi rồi”.
Phiến đá xanh dài nửa mét, dày gần mười cen ti mét, nhìn cực kì cứng rắn, Tào Hinh Toàn tức giận nói: “Võ giả bình thường làm sao có thể làm được, các người rõ ràng là ức hϊếp người khác mà!”
Vẻ mặt của cô lễ tân càng thêm nóng nảy, không thể nhẫn nại nữa, hét lớn: “Lẽ nào cô không nhìn thấy dấu tay ở trên đó hay sao? Người khác có thể làm được, đấy là do người ta có bản lĩnh, cô không làm được, là do bản thân yếu kém, lẽ nào cô còn phải trông chờ vào sự thương hại của nhà họ Trình cho cô vào cửa hay sao?”
Tào Hinh Toàn bị mắng một trận, nhất thời ấm ức như muốn khóc nhìn Diệp Thành, cô ấy cũng không ngờ được nhà họ Trình ở Tô Nam lại kiêu ngạo như thế, không thèm để mắt đến nhà họ Tào, thậm chí chỉ là một cô lễ tân nhỏ bé cũng dám mắng cô ấy!
Diệp Thành mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Nếu như tôi đập nát thứ này đi, chắc cũng không phải bồi thường đâu nhỉ?”
Anh vừa dứt lời, bên cạnh đã vang lên một giọng nói khinh bỉ: “Anh bạn này thật là lớn lối đấy nha”.
Cùng với giọng nói này, một người đàn ông mặc vest đen bước ra, người lễ tân vừa có thái độ đanh đá ngay lập tức biến đổi sắc mặt, nở nụ cười dịu dàng gọi: “Cậu Khang, cậu đến rồi à?”
Người mặc vest bước đi từng bước hùng hổ về phía trước tên là Trình Văn Khang, là chi thứ của nhà họ Trình, có điều cho dù là chi thứ đi chăng nữa, cũng là một nhân vật lớn đối với cô ta rồi.
Nói đến đây, tên Trình Văn Khang này còn phải cảm ơn Diệp Thành, nếu không phải Diệp Thành đánh gãy hai chân Trình Hồng Quang thì cái chức vụ quèn này cũng không đến lượt anh ta ngồi.
Chỉ là Trình Văn Khang hoàn toàn không biết điều này, trên mặt anh ta hiện lên sự giễu cợt nói: “Phiến đá xanh này là do nhà họ Trình chúng tôi bí mật làm ra, chuyên môn dùng để kiểm tra năng lực của võ giả, cho dù đó là một võ giả khổ luyện võ công trong mấy chục năm cũng không thể nào dùng một chưởng phá vỡ nó, vậy mà một người trẻ tuổi như anh lại dám to mồm như thế, sợ là không ổn đâu”.
Tào Hinh Toàn tức giận nói: “Còn không phải do lễ tân của các người coi thường người khác sao? Tôi chỉ là muốn đến hỏi một chút quy tắc thì lại bị cô lễ tân này khinh bỉ!”
Trình Văn Khang nhìn qua cô nhóc này, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, chợt nở nụ cười: “Hóa ra là thế, là tôi quản giáo không nghiêm. Cô, nhanh đến xin lỗi cô Tào!”
Anh ta vừa nói xong, cô lễ tân kiêu ngạo vừa nãy lập tức ngoan ngoãn bước tới cúi đầu: “Xin lỗi cô Tào, là tôi thất lễ rồi”.
Tào Hinh Toàn vẻ mặt đắc ý, ra vẻ không tính toán với người khác nói: “Vậy có thể cho chúng tôi đi vào được rồi chứ?”
Trình Văn Khang đột nhiên nở một nụ cười tự mãn nói: “Đương nhiên là có thể được, để tôi mời cô Tào đi vào khu biệt thự của nhà họ Trình chúng tôi tham quan nhé”.
Tào Hinh Toàn nghe được ý tứ trong lời nói của đối phương, liền hỏi: “Vậy hai người bọn họ thì sao?”
Trình Văn Khang liếc nhìn hai người Tiết Bách Hợp và Diệp Thành, khinh thường nói: “Xin lỗi cô Tào, nhà họ Trình chúng tôi chỉ chào đón võ giả, những người bình thường không có đủ tư cách để vào”.
Vừa nói, anh vừa cho Tào Hinh Toàn một cái nhìn ‘cô hiểu tôi mà’: “Chỉ là, cô Tào, cô muốn vào cũng được, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết mình, sau khi vào trong, tôi nhất định sẽ đồng hành cùng cô”.
Bốn chữ “Đồng hành cùng cô” anh ta nói rất nhẹ nhàng và mờ ám, làm cho Tào Hinh Toàn hiểu ra được mưu đồ thật sự của hắn, cô ấy vừa xấu hổ vừa bực mình trực tiếp lùi ra sau vài bước, cách xa tên háo sắc này ra, lạnh lùng nói:
“Không cần đâu, tôi tin rằng tùy tùng của tôi sẽ có thể mang chúng tôi vào”.
“Anh ta?” Trình Văn Khang nhìn về phía Diệp Thành tỏ vẻ khinh thường: “Anh ta trẻ tuổi như thế, có thể có bao nhiêu khả năng cơ chứ? Em gái, tôi có lòng tốt khuyên cô một câu, tùy tùng phế vật bên cạnh cô lúc có nguy hiểm, sợ rằng đến cô cũng không bảo vệ được đâu”.
Anh ta tự tin nói: “Cô phải nghĩ cho kĩ, trừ tôi ra, không ai có thể đưa cô đi vào trong khu biệt thự của nhà họ Trình, cô lẽ nào không muốn xem hình ảnh các cao thủ trên thế giới tụ họp hay sao?”
Trình Văn Khang tự mãn vô cùng, cô nhóc trước mắt hiển nhiên là chưa bao giờ nhìn thấy sự tàn độc của cuộc sống, chỉ cần cô ấy chịu không được muốn tiến vào trong nhà họ Trình, anh ta nắm chắc một trăm phần trăm đêm nay đạt được mục đích!
Chỉ là ngay lúc này, Diệp Thành lạnh lùng nói một câu: “Anh còn chưa trả lời tôi, nếu phá vỡ món đồ này có phải bồi thường hay không”.
Trình Văn Khang đột nhiên trở nên khó chịu, lúc anh ta tán gái không thích có người bên cạnh làm phiền nên lạnh lùng ‘hừ’ nhẹ: “Đương nhiên không cần bồi thường, chỉ là nếu hôm nay anh không phá vỡ nổi phiến đá này, tôi liền cho người đánh gãy chân của anh!”
Nói xong, anh ta vỗ tay, phía sau những thanh niên cao to lực lưỡng đứng thành một hàng phía sau lưng anh ta, để đề phòng các võ giả gây náo loạn chỗ này, nhà họ Trình cũng đặc biệt sắp xếp bảo vệ ở đây.
Diệp Thành ‘hừ’ một tiếng, lạnh lùng nói: “Được, nếu tôi phá vỡ nó thì sao?”
Trái tim Trình Văn Khang run lên, vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng lại nhìn thấy Tào Hinh Toàn ôm lấy cánh tay Diệp Thành với nụ cười trên mặt, kiêu ngạo nói: “Ha ha, quả nhiên là anh lợi hại, dọa cho tên ngốc đó sợ hết hồn rồi kìa”.
Trình Văn Khang tức giận vô cùng, nhất thời nóng máu nói: “Vậy thì anh cũng có thể đánh gãy chân tôi!”
Diệp Thành cười một tiếng, mở miệng nói: “Vậy thì nhìn kĩ đây”.
Lúc này cuộc tranh chấp của hai người cũng thu hút sự chú ý của tất cả võ giả trong đại sảnh, nhìn thấy Diệp Thành tiến tới gần phiến đá xanh, anh ta lập tức hỏi nhỏ:
“Này, lão Trần, anh xem tên nhóc này có thể phá vỡ được phiến đá này hay không?”
“Nằm mơ đi, tôi luyện Kinh Đào Chưởng mấy chục năm rồi, cũng chỉ có thể lưu lại dấu vết hai cen ti mét trên phiến đá mà thôi, nhìn tên nhóc này mới hai mươi mấy tuổi, anh ta dựa vào cái gì mà có thể đánh vỡ phiến đá này cơ chứ?
“Đúng thế đúng thế, nếu anh ta có thể làm được, thế hệ võ giả chúng ta, chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ hay sao?”
Nghe những người xung quanh xì xào bàn tán, Tào Hinh Toàn cũng có chút bất an, cô cúi người xuống nhỏ giọng nói: "Này, anh có làm được không đấy, không được thì đừng cố chấp, tôi không muốn anh xảy ra chuyện gì đâu”.
Diệp Thành khẽ cười một tiếng, sờ nhẹ đầu của cô nhóc này, khẽ cười một tiếng: “Cô đợi mà xem kịch hay đi”.
- ------------------