Chương 166: Động phủ

Vương Hoằng bước vào trong đó, có một loại cảm giác bản thân rất nhỏ bé.

Vương Hoằng sửng sốt nhìn một tu sĩ ngồi trên chủ toạ, không phải là sư tôn Cốc Thanh Dương trên danh nghĩa của hắn sao?

"Thế nào? Ngay cả sư tôn cũng không nhận ra sao?"

Cốc Thanh Dương mở miệng trước.

"Đệ tử Vương Hoằng bái kiến sư tôn!"

Vương Hoằng vội vàng hành lễ bái kiến. "Sao bây giờ ngươi mới Trúc Cơ?"

Cốc Thanh Dương có chút kinh ngạc, trong số các đệ tử tiến vào bí cảnh cùng một đám thì Vương Hoằng đoạt được nhiều Trúc Cơ Đan nhất, Trúc Cơ thành công gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.

Bây giờ đệ tử đạt được Trúc Cơ Đan cùng một đám, Trúc Cơ thành công đều đã phái ra làm nhiệm vụ lịch luyện: "Đệ tử gặp bình cảnh ở Luyện Khí tầng chín, cho nên làm chậm một chút thời gian."

Vương Hoằng giải thích.

"Ồ, thì ra là vậy!"

Cốc Thanh Dương không quan tâm đến những chuyện này nữa.

"Nếu như ngươi đã thành Trúc Cơ thì tiến hành đăng ký hạng mục công việc trước đi!"

Cốc Thanh Dương lấy ra một quyển sách, mở ra, lật đến một trang trống không chỗ.

"Lấy một giọt tinh huyết ra đây, mặt khác giao lệnh bài tông môn của ngươi cho ta."

Vương Hoằng nghe vậy thì lấy lệnh bài ra, đưa đến trên tay Cốc Thanh Dương.

Lại lấy ra một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay, dùng pháp lực bao phủ, đưa đến trước mặt Cốc Thanh Dương.

Cốc Thanh Dương một tay hút máu lên tay, sau đó lợi dụng giọt máu tươi này vẽ phù văn trên không trung, dùng mấy hơi thời gian mới hoàn thành vẽ phác thảo.

Sau đó hắn đánh cái phù văn nhìn rất phức tạp này vào trên một quyển sách, lập tức trên trang sách trống không hiện ra hình ảnh của hắn, trở nên mơ hồ như sinh.

Lúc này, trong lòng Vương Hoằng cũng có cảm ứng, cảm thấy giữa mình và thư quyển có một tia liên hệ vi diệu.

Loại cảm giác này giống như đã từng quen biết, giống như có chút giống với huyết khế, bởi vì hắn đã ký huyết khế nhiều lần.

Vì vậy hắn cả gan hỏi:

"Xin hỏi sư tôn, quyển sách này là bảo vật gì?"

Cốc Thanh Dương cũng không cự tuyệt hắn, dù sao thì giữa bọn hắn còn có danh phận sư đồ.

Thế là hắn mỉm cười nói:

"Một món pháp bảo này có thể thu thập và cảm nhận khí tức tinh huyết và nguyên thần của tu sĩ."

Phàm là đệ tử đã từng đăng ký, nếu như xảy ra tử vong bất trắc, quyển trục này có thể cảm ứng được, các loại thông tin đăng ký trên người hắn sẽ tiêu tan, một lần nữa biến thành trang trống không.

Chỉ cần không còn lòng phản bội tông môn, không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với tông môn.

Vương Hoằng nghe đến đó cũng hiểu, đây cũng là đồ vật cùng loại với huyết khế, chỉ là xem cao cấp hơn mà thôi.

Hẳn là một loại thủ đoạn tông môn chế ước đệ tử, như một tông môn lớn, số lượng đệ tử Luyện Khí nhiều nhất, nhưng cũng không gây ra bao nhiêu sóng gió, ghi danh cũng lãng phí nhân lực vật lực.

Mấy ngàn đệ tử Trúc Cơ là lực lượng trung kiên của tông môn, người có lòng mang dị tâm nhất định sẽ có, đương nhiên phải có thủ đoạn chế ước nhất định.

Nhưng mà hiểu rõ ràng thì trong lòng Vương Hoằng vẫn không quá dễ chịu, tuy hắn chưa từng nghĩ tới việc phản bội tông môn, nhưng cảm giác bị chế ước chính là khó chịu.

Cốc Thanh Dương không nhiều lời về phương diện này, dù sao thì tất cả mọi người đều tới như vậy, quen thuộc là tốt rồi, chỉ cần không phản bội thì cũng không có gì bị hại.

"Nếu bản thân ngươi đã là Trúc Cơ, các loại đãi ngộ trong tông môn đương nhiên cũng phải đề cao.

Đệ tử Trúc Cơ hàng năm có thể nhận 2000 khối linh thạch, bình quân hàng năm cần phải hoàn thành một nhiệm vụ tông môn. Hoàn thành nhiệm vụ tông môn còn có phần thưởng khác, cụ thể bao nhiêu thì xem độ khó nhiệm vụ mà định ra."

Đệ tử Luyện Khí mỗi tháng có thể lĩnh mười khối linh thạch, còn có năm hạt Tụ Khí Đan.

Linh thạch của đệ tử Trúc Cơ thu nhập tăng gần gấp hai mươi lần, nhưng lại không có đan dược cho.

Mấy ngàn đệ tử Trúc Cơ, mỗi người một viên, cũng phải mấy ngàn viên, chỉ có thể giữ lại những đan dược này, dùng để làm phần thưởng cho một số nhiệm vụ, như vậy càng có thể kí©h thí©ɧ lòng cầu tiến của các đệ tử.

"Các đệ tử Trúc Cơ khác có thể lựa chọn một toà động phủ khác, trên mỗi một ngọn núi trong tông môn đều còn có một số động phủ trống không, ngươi có thể chọn lựa một toà từ đó."

Cũng có thể tự mình tìm kiếm địa phương, tự mình mở ra xây dựng một toà động phủ mới, sau khi động phủ xây dựng xong thì phải đến đây đăng ký báo cáo chuẩn bị.

Vương Hoằng nghĩ một chút, muốn nói độ nồng đậm của linh khí đương nhiên là động phủ cũ do những tiền nhân kia mở ra,

Đã trải qua mấy chục ngàn năm, nơi có linh khí nồng đậm đã sớm bị người khác chiếm cứ.

Nhưng mà hắn vẫn muốn mình mở một toà động phủ mới, tự mình tu luyện phòng ốc mới, ở đến càng thư thái.

Dù sao thì hắn chưa bao giờ dựa vào việc ngồi xuống thu nạp linh khí, tư chất quá kém, ngồi xuống đơn thuần chỉ là lãng phí thời gian.

Thật ra động phủ mới xây cũng không cần hắn phải tự mình đi xây dựng, hắn có thể tuyên bố nhiệm vụ, thuê tu sĩ khác đến giúp hắn xây dựng.

"Hồi sư tôn, đệ tử muốn tự mình kiến thiết."

"Được rồi! Nếu ngươi đã muốn tự mình xử lý, vậy thì tự mình đi tìm chỗ đi. Nhưng mà mỗi một ngọn núi trong tông môn đều có linh khí tương đối nồng đậm, đều đã bị tiền nhân chiếm cứ, muốn tìm được nơi có linh khí nồng đậm rất khó."

"Đa tạ sư tôn! Đệ tử muốn đi tìm xem thử!"

"Được rồi, những thứ này là cho ngươi, mặt khác không sao, ngươi có thể đi."

Cốc Thanh Dương ném cho Vương Hoằng một cái túi trữ vật, sau khi nhận lấy, nói cảm ơn rồi rời khỏi Kim Lân điện.

Trở lại chỗ ở của mình, hắn mở túi trữ vật ra, bên trong có một bộ đạo bào màu tím, một khối lệnh bài đồng thau, phía trên có tên của hắn, ngoài ra còn có hai ngàn khối linh thạch, hẳn là thu nhập năm nay của hắn.

Hắn thay đạo bào màu tím, cất kỹ lệnh bài, sau này khối đồng bài này sẽ là lệnh bài thân phận của hắn.

Sau đó chính là tìm kiếm địa phương kiến thiết động phủ.

Mấy ngày kế tiếp, sau khi hắn tu luyện xong sẽ giống như tiểu thâu, đi dạo khắp đỉnh núi, đông ngó ngó, tây nhìn.

Quả nhiên, chỉ cần là nơi có linh khí hơi nồng đậm một chút đều đã bị người khác chiếm cứ.

Hắn muốn tìm một nơi tương đối hẻo lánh rộng rãi, tìm hơn mười ngày cũng không có đầu mối, ngay cả chỗ rộng rãi một chút cũng rất khó tìm.

Cuối cùng không có cách nào, hắn chỉ có thể mặt dày đi Kim Lân điện, tìm tới Cốc Thanh Dương.

Mấy ngày nay hắn đi dạo khắp nơi cũng không phải không có chút thu hoạch nào, chí ít hắn biết diện tích của một toà động phủ kia càng rộng thì linh khí càng nồng đậm.

Cuối cùng hắn lựa chọn một toà động phủ chiếm diện tích sáu mươi mẫu, linh khí tương đối nồng đậm.

Mấy ngày nay, hắn đã nhìn thấy động phủ này, tuy bề ngoài có chút rách nát, nhưng linh khí cũng không tệ lắm.

Điều khiến hắn ưa thích nhất chính là toà động phủ này chỉ có năm mươi mẫu, lại có hơn bốn mươi mẫu linh điền.

Hắn đến Nhiệm Vụ điện tuyên bố nhiệm vụ, thuê luyện khí tu giúp hắn sửa chữa động phủ.

Các tu sĩ nói động phủ không phải là nhất định phải đi lên núi đào sơn động vào ở, mà là một loại thường gọi.

Bởi vì hắn ban bố nhiệm vụ, điểm cống hiến và thù lao tương đối nhiều, rất nhanh đã có người đến nhận nhiệm vụ của hắn, đến giúp sửa chữa động phủ.

Tu sĩ có pháp thuật tương trợ, tốc độ sửa chữa động phủ rất nhanh, hơn mười ngày đã chuẩn bị xong, còn quét tước đến sạch sẽ, chờ đến khi hắn vào ở. Trước khi rời khỏi, hắn trực tiếp thuê sửa chữa phòng ốc cho mấy tên đệ tử Luyện Khí, mỗi người mười hạt Tụ Khí Đan, mấy tên đệ tử kia trong bụng nở hoa.

Muốn bọn họ giúp hắn trồng xuống hạt dưa Tam Dương và cây Linh Táo trước cửa, những thứ này hắn đã trồng nhiều năm, nhưng không nỡ ném đi.