Thần Châu lịch ngày mùng bảy tháng sáu, năm một vạn ba nghìn tám trăm. Huyền Vũ hiện thế, ánh nắng đỏ thẫm. Đại hung, lắm huyết quang. Cẩn thận khi cưới xin, cẩn thận khi đi xa (Theo Thần Châu hạo thổ lịch).
Nhìn Tiêu Hoa Triết cùng Úy Trì trưởng lão hai người ngăn cản trước mặt mình, ánh mắt Chu Hoa Hải lập tức trở nên băng lãnh, sắc mặt giận dữ chợt lóe lên rồi biến mất. Ngoại trừ Trương Hoa Lăng và hắn ra, trong chúng tu sĩ đương trường chỉ có hai người này là có tu vi cảnh giới cao nhất, cùng Mã Hoa Quang với sư phụ của Từ Thanh Phàm là Lục Hoa Nghiêm được gọi chung là “Cửu Hoa Tứ Lão”, nếu muốn đột phá phòng tuyến của họ thì quả thật vô cùng khó khăn.
-Tiêu sư huynh, ngươi muốn phản bội ta đến đầu nhập tên Trương Hoa Lăng kia sao? Ngươi đã quên lúc trước hắn đối đãi với ngươi như thế nào à?
Chu Hoa Hải nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoa Triết, lạnh lùng nói.
Nhưng hắn lại không nghĩ đến ở thời điểm mấu chốt, khi Trương Hoa Lăng sắp bước chân vào tử địa, lão dĩ nhiên lại ngả về hướng Trương Hoa Lăng.
Tiêu Hoa Triết đối với sự phẫn nộ trong mắt của Chu Hoa Hải làm như không thấy, chỉ nhàn nhạt đáp:
-Mới đầu ta vốn không đầu nhập về phía ngươi, tại sao lại nói ta phản bội? Trương sư đệ đối đãi với ta ra sao, ta tự nhiên nhớ rõ, quan hệ giữa hắn và ta chỉ có hai người bọn ta mới hiểu được. Cũng vì hắn biết rõ ta sẽ ở phía sau ngăn cản ngươi cho nên mới yên tâm thi triển Đại Thiên Quyết.
Nghe Tiêu Hoa Triết nói vậy, Chu Hoa Hải không khỏi sửng sốt, nhưng lại càng thêm phẫn nộ mà nói ra:
-Ngươi đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Cảm Ứng, đã từng thề thuần phục bên ta. Nay ngươi lại làm trái lại lời thề không sợ bị thiên phạt hay sao?
Ngừng một chút, khóe miệng Chu Hoa Hải chợt hiện lên một tia lãnh tiếu:
-Có lẽ ngươi không biết được điều này? Ta mặc dù đưa cho ngươiThiên Linh Đan có hiệu quả tăng cường công lực nhưng nhất định phải được phục dụng không ngừng, nếu như bị dừng lại dù chỉ là một khoảng ngắn thôi, tu vi của ngươi không chỉ đơn giản là trở về ban đầu mà còn bị linh khí cắn trả tới tẩu hỏa nhập ma a!!!
Nghe được sự uy hϊếp của Chu Hoa Hải, trong lòng Úy Trì trưởng lão không khỏi cả kinh, liền lo lắng quay đầu nhìn Tiêu Hoa Triết. Nhưng vẻ mặt của lão vẫn bình thản như trước, thong thả nói:
-Nếu như lúc đó ta không chịu ủy khuất mà mang bộ dáng cầu khẩn trước mặt ngươi, sợ rằng hiện tại kết cục của ta cũng tương tự như Mã sư đệ rồi phải không? Mà khi đó nhờ giả vờ theo người, hiện tại ta có thể vì sự kéo dài của Cửu Hoa nhất mạch mà làm chút cống hiến này.
Nói đến đây, ngữ khí Tiêu Hoa Triết càng thêm vẻ trầm thấp cô đơn.
-Về viên Thiên Linh Đan kia của ngươi còn có công hiệu khống chế tính mạng, điểm ấy ta cũng đã tính trước. Còn thiên phạt kia cũng thế, không cần ngươi phải nhắc nhở. Lần này Cửu Hoa Sơn phải trải qua kiếp nạn như vậy, làm sao có thể có chuyện không ai hy sinh mà bình yên vượt qua được chứ? Chỉ bất quá kẻ đó chính là ta mà thôi. Huống chi tu vi hiện tại của ta cũng giống như Lục sư đệ năm đó, đã nhiều năm rồi mà công lực vẫn dừng lại không tiến lên được nữa. Thọ nguyên cũng đã khô kiệt, làm như vậy cũng chỉ có chết sớm hơn vài chục năm thôi.
Chu Hoa Hải nghe Tiêu Hoa Triết nói vậy liền trở nên sửng sốt, không nghĩ tới lão lại sớm đã rơi vào tình trạng thọ nguyên cạn kiệt. Mà so với Tiêu Hoa Triết, bản thân hắn tu luyện cũng bất quá chỉ chậm hơn khoảng trăm năm thời gian mà thôi, còn có được bao nhiêu thời gian để trụ lại đây?
Cách đó không xa, uy áp trên người Trương Hoa Lăng ngày càng mãnh liệt, làm cho Chu Hoa Hải đang “thỏ chết cáo buồn” trong suy nghĩ mà bừng tỉnh lại. Biết rõ nếu không ngăn cản được Trương Hoa Lăng thi pháp, đối mặt với “Đại Thiên Quyết” vạn phần kì diệu thì kết quả cũng chỉ là đại bại. Cho nên hắn không nói thêm lời nào nữa. Chỉ hướng về phía hai người Tiêu Hoa Triết và Úy Trì trưởng lão quát lên:
-Cản ta chỉ có chết!
Tiếng gầm vang lên, dường như toàn bộ các loại thần thông sở học của hắn đều được bộc phát. Kim Long Thủ, Thánh Linh Hộ Thể, Man Hoang Chi Hống, Bất Diệt Chi Thể, Tịch Diệt Chi Nhãn, nhiều loại thần thông hiếm có của Tu tiên giới lần lượt hiện ra trên người hắn.
Dưới đòn công kích mãnh liệt cũa Chu Hoa Hải, Tiêu Hoa Triết cùng Úy Trì trưởng lão tuy có chuẩn bị trước tâm lý, nhưng vẫn khó tránh khỏi một hồi quyền cước rối loạn. Nhưng dù sao tu vi hai người cùng Chu Hoa Hải khác biệt không xa lắm, cho nên không lâu sau khoảng phòng ngự một lần nữa được củng cố.
Chứng kiến tình cảnh như vậy, trên mặt Chu Hoa Hải liền hiện lên một tia tàn khốc. Không biết hắn dùng loại bí pháp nào, thân thể bất ngờ biến hóa lớn lên gấp đôi, da tay cũng biến thành màu đen. Trải qua dị biến, quyền cước của hắn tăng them mấy lần uy lực. Tiêu Hoa Triết và Úy Trì trưởng lão bất ngờ không kịp phòng ngự, liên tiếp bị Chu Hoa Hải đả thương.
Sau khi đột phá tuyến phòng thủ của hai người, Chu Hoa Hải không chút do dự hướng về Trương Hoa Lăng phóng mạnh tới. Mắt thấy đòn tấn công sắp đánh lên người Trương Hoa Lăng thì chợt vào thời khắc mấu chốt rốt cuộc lão đã dung hợp cùng với thiên địa thành một thể, uy áp pha lẫn khí thế cường đại muôn phần ào ạt bộc phát ra. Loại khí thế cùng uy áp vô cùng mạnh mẽ này cho dù là tông sư Đại Thừa Kỳ cũng không có cách nào so sánh được.
Cảm nhận được sự kinh khủng từ uy áp, chúng trưởng lão đang đấu pháp tại đương trường không khỏi đồng loạt dừng lại trận đấu, toàn bộ nhìn về hướng Trương Hoa Lăng.
Chính lúc này, khi trực tiếp đối diện với Trương Hoa Lăng, Chu Hoa Hải có một loại cảm giác như chính bản thân mình đang khiêu chiến với thiên địa vô tận. Mà đối mặt với thiên địa, hắn đích thực trở nên nhỏ yếu vô cùng.
Đôi mắt chậm rãi mở ra, hai đạo thần quang kinh tâm đoạt phách ngưng kết thành thực chất, từ giữa hai mắt Trương Hoa Lăng đột nhiên phóng ra, bắn thẳng đến trước mặt Chu Hoa Hải.
Bị ánh mắt của Trương Hoa Lăng nhìn thẳng vào, thân thể Chu Hoa Hải không khỏi bị chấn động mạnh, cho dù lấy tu vi Kim Đan trung kỳ của hắn mà cũng có cảm giác trong nháy mắt không thể động đậy được.
Tiếp theo, chỉ thấy Trương Hoa Lăng chỉ ngón tay vào Chu Hoa Hải, khẽ quát:
-Thiên đạo vô hình, nhân gian khinh nhờn, thay trời hành đạo, trừ ác bảo tồn chính nghĩa. Trấn áp!!!
Thanh âm mặc dù rất nhỏ nhưng nhưng lại có một loại cảm giác trong thiên địa không chỗ nào không có. Ngữ khí vô cùng uy nghiêm, phảng phất như lời của lão lúc này chính là đại diện cho chân lý của thiên địa.
Nương theo giọng nói hạ xuống, Chu Hoa Hải đang phóng thẳng tới Trương Hoa Lăng cảm nhận được một đạo lực lượng vô cùng lớn từ phía trên bầu trời chèn ép xuống, cho dù cố kiệt lực phản kháng, thân hình hắn vẫn không tự chủ mà chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Chúng trưởng lão xung quanh kinh hãi nhìn kỹ lại, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Chu Hoa Hải đã bị đạo cự lực này gắt gao ghì sát mặt đất, thân thể không dậy nỏi. Bộ dáng nằm sấp đó của hắn thật giống như là đang cúi đầu nhận tội trước Trương Hoa Lăng vậy.
-Tán!
Trương Hoa quát khẽ.
Theo tiếng hô từ Trương Hoa Lăng, các loại thần thông trên người Chu Hoa Hải lần lượt biến mất nhanh chóng. Mà sắc mặt Chu Hoa Hải càng thêm trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng từ trên đầu hắn tích tắc rơi xuống. Nhưng hắn vẫn như cũ, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn vùng dậy, ương ngạnh phản kháng.
Chứng kiến Chu Hoa Hải đang cố gắng chống cự, trên mặt Trương Hoa Lăng vô hỉ vô ưu, chậm rãi chỉ ngón tay vào hắn, hô nhỏ:
-Cố!
Nhất thời, toàn bộ linh khí trong cơ thể Chu Hoa Hải đột nhiên đều tan biến không thấy. Mất đi linh khí, hắn cũng không còn cách nào chống cự lại lực lượng đại biểu cho thiên đạo của Trương Hoa Lăng, cư nhiên bị ghì xuống đất một cách gắt gao.
Sau khi giam cầm Chu Hoa Hải, Trương Hoa Lăng lướt ánh mắt lạnh lùng nhìn về đám trưởng lão trước kia đi theo hắn. Dưới ánh mắt đầy uy áp của lão, đám trưởng lão đó lần lượt cúi đầu không dám đối mặt.
Chỉ trong nháy mắt, Trương Hoa Lăng đã khống chế toàn bộ tình thế ở Cửu Hoa Sơn.
Nhưng Tiêu Hoa Triết và Úy Trì trưởng lão ở cách đấy không xa lại chú ý vào điểm khác, sắc mặt Trương Hoa Lăng lúc này gần như là trong suốt, thân thể run rấy liên hồi, hiển nhiên cho dù có tiêu hao sinh mệnh thì loại công pháp cường đại này không phải lão có thể dễ dàng thi triển được. Áp lực đối với thân thể của hắn quá lớn, chỉ thi triển được ba lần đã là cực hạn. Hiện tại cũng chỉ là cố gắng sức chống đỡ mà thôi.
Thấy hai người chuẩn bị bay đến dìu đỡ lấy mình, Trương Hoa Lăng hơi lắc đầu, thời điểm bây giờ không phải là lúc thể hiện sự mềm yếu.
Miệng lão dần mở ra, vừa định nói điều gì với đám trưởng lão phản bội thì dị biến đột ngột xuất hiện.
Chỉ thấy bên trong cái phá động mà trước đó đám người Trương Hoa Lăng tại Cửu Cực Trận phá trận ra lưu lại chợt nổi lên một đám hắc sắc vân vụ lan tràn, kèm theo ẩn chứa vô vàn vô tận tiếng gầm gừ vang lên, xuyên thấu qua phá động mà truyền khắp Cửu Hoa Sơn, phảng phất như cửa động này chính là thông đạo tới địa ngục vậy.
Nghe được tiếng gầm gừ, hết thảy tất cả mọi người tại đương trường đều quay mặt hướng về phía trong phá động nhìn lại. Xuyên thấu qua đám hắc sắc vân vụ, họ chợt phát hiện bên trong đó là các nhân ảnh đang di động. Tiếp đó, từng lượt nhân ảnh từ bên trong phá động phóng ra. Sau khi tiến vào Cửu Hoa Sơn chúng không hề dừng lại, nhanh chóng phi thân về phía các trưởng lão đương trường cùng đám đệ tử ở phía xa tấn công tới, trong ánh mắt tràn đầy vẻ điên cuồng và khát máu.
Đợi đến khi thấy rõ diện mạo của đám người này, chúng nhân Cửu Hoa Sơn càng không khỏi hoảng sợ. Chỉ thấy trong đám “ người” này kẻ thì trên đầu có chiếc sừng dài, kẻ thì trên trán có ba mắt, kẻ thì da tay xanh biếc, còn có tên sau lưng mọc lên hai cánh màu đen dài cả trượng, tất cả đều mang bộ dáng của yêu ma. Không có kẻ nào mang hình dáng giống con người cả. Cho dù chúng trưởng lão Cửu Hoa Sơn đều là những người có nhiều kinh nghiệm sóng gió uyên bác, nhưng đối với đám yêu ma mang bộ dáng khϊếp sợ đột nhiên xuất hiện này lại hoàn toàn không biết chút nào về lai lịch của chúng.
Ngay trong lúc kinh hãi ngắn ngủi này, lũ yêu ma đã tiến sát đến trước mặt chúng trưởng lão. Tuy những trưởng lão này có thực lực cao hơn nhưng trong nhất thời không kịp phòng ngự, liền bị đám yêu ma điên cuồng chém gϊếŧ đên luống cuống chân tay.
Mà càng ngày càng có nhiều yêu ma hướng về đám đệ tử ở xa công kích tới.
Tuy trong lòng cũng mang một nỗi sợ hãi như chúng nhân, nhưng ngay lập tức Trương Hoa Lăng đã khôi phục lại vẻ tỉnh táo, giương cao giọng nói:
-Chúng trưởng lão Cửu Hoa Sơn, hợp lực ngăn trở cửa vào, đừng cho nhiều yêu ma tràn vào Cửu Hoa Sơn. Nơi này lưu lại mười vị trưởng lão, cùng chúng đệ tử hợp lực gϊếŧ hết đám yêu ma tiến vào Cửu Hoa. Gõ Hoa Lăng Chung lên, thông báo cho toàn bộ đệ tử tập hợp cùng một chỗ, phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn.
Khi yêu ma công kích vào các trưởng lão, Trương Hoa Lăng phát hiện ra đám yêu ma này có thực lực đại khái đều ở Tích Cốc hậu kỳ đến Linh Tịch hậu kỳ, với trình độ này thì khó mà uy hϊếp các trưởng lão, nhưng nếu để chúng tùy ý tấn công đệ tử cấp thấp, số lượng thương vong chỉ có thể sánh ngang với thảm họa. Cho nên phải tập trung tất cả đệ tử Cửu Hoa cùng nhau chống đỡ.
Hiện tại, từ bên trong phá động của “Cửu Cực Trận” , yêu ma bay ra đã có tới bốn năm trăm con, nhưng số lượng đang không ngừng gia tăng, không biết yêu ma chưa tiến nhập còn bao nhiêu. Tuy nhiên vẫn phải phân ra đại bộ phận lực lượng ngăn chặn ở cửa vào, phòng ngừa càng nhiều yêu ma lao vào. Phải biết rằng số lượng yêu ma hiện tại đã đủ làm cho chúng nhân Cửu Hoa Môn khổ chiến một thời gian rồi.
Liên tiếp các mệnh lệnh của Trương Hoa Lăng vang lên, vô luận là trưởng lão trước đây phản bội hắn, hay chúng trưởng lão nhất mực trung thành với lão, đều không tự chủ gật đầu sau đó dựa theo mệnh lệnh của Trương Hoa Lăng thi hành, tình cảnh giống như những gì bọn họ đã làm cách đây bốn trăm năm.
Mười trưởng lão tự nguyện ở lại, bắt đầu không ngừng chạy đến nơi trên Cửu Hoa Sơn, lần lượt xuất hiện trước mắt yêu ma mà tập sát. Trong khi đó phần lớn các trưởng lão lập tức hướng về vị trí phá động “Cửu Cực Trận” nhanh chóng bay đi.
Chỉ là trong biến cố trước đó đã tiêu hao không ít linh lực của chúng trưởng lão, mà đám yêu ma này ngoài thực lực không tầm thường lại còn có dị năng. Một khi địch không lại, sẽ không chút do dự lựa chọn tự bạo, rất khó đối phó. Chúng trưởng lão mặc dù toàn lực chống đỡ, nhưng nhất thời đối mặt với số lượng yêu ma đông đảo thật khó lòng phản công.
Trong khi đó, đại bộ phận yêu ma đã vọt tới trước mặt chúng đệ tử còn trẻ tuổi của Cửu Hoa Sơn. Dưới sự kinh hãi đám đệ tử này căn bản không thể động đậy được, trong nháy mắt bị sát thương đã gần cả trăm, chứng kiến cảnh này Trương Hoa Lăng tâm can trở nên đau nhói. Đến khi thấy Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng sau khi trải qua chốc lát sợ hãi, đã bắt đầu dẫn chúng đệ tử phản kích hữu hiệu, lão mới hơi yên lòng.
Kế đến, khi Trương Hoa Lăng vừa định đi cùng các trưởng lão khác đến phá động của “Cửu Cực Trận” tiêu diệt đại bộ phận yêu ma, thân hình bất ngờ nhoáng lên một cái, suýt nữa đã rơi từ trên trời xuống.
Trông thấy bộ dáng của Trương Hoa Lăng, Tiêu Hoa Triết đang ở phụ cận tập sát yêu ma trong nháy mắt đã lắc mình tiến gần bên người lão, trụ vững cánh tay lão, ngữ khí lạnh nhạt nhưng lại mang vẻ ân cần, nói ra:
-Chưởng môn sư đệ, ngươi nên nghỉ ngơi đi.
Trương Hoa Lăng hơi gật đầu, ánh mắt theo thói quen hướng về Cửu Hoa Sơn nhìn lại.
Ở nơi đó, vẫn là vân vụ vờn quanh như cũ, vẫn một mảng tuyết trắng, đối với sự hỗn loạn ở nơi đây, Cửu Hoa Sơn không có một chút phản ứng nào.
-Ai.
Trương Hoa Lăng hơi thở dài, cảm thán không ngui.
-Đông.
Đúng lúc này, tiếng chuông từ Hoa Lăng Chung vang lên, liên tục chín tiếng truyền khắp cả Cửu Hoa Sơn, đại biểu cho thời khắc sinh tử tồn vong của Cửu Hoa Sơn.