Không ngờ Nhiễm Nhiễm lại gật đầu, còn rất vui mừng nói:
"Thì ra ngài cũng biết Tô Vực không phải kẻ tốt lành gì! Hẳn ngài cũng thắc mắc vì sao thực lực ta lại đột nhiên mạnh hơn ngài nhiều như vậy, ta cảm thấy là bởi vì ngài bó tay bó chân trong cái hoàng cung tà môn đó quá lâu, đó là nguyên nhân khiến linh lực sụt giảm. Ngài thân là đàn bà con gái vẫn cần phải cẩn thận một chút, không bằng ta giải thoát cho ngài, để tránh cho ngài tiếp tục đâm đầu vào chốn đầm rồng hang hổ."
Nhiễm Nhiễm trực tiếp bỏ qua ánh mắt trừng lớn của Mộc Thanh Ca mà dứt khoát khóa chặt miệng nàng, sau đó dùng bùa làm nàng ta mê man rồi trói lại nhét vào một ngăn tủ. Mộc Nhiễm Vũ bị dính bùa nhất định nửa khắc sau cũng không thể tỉnh, cái tủ này vốn trống không chỉ đặt ở đây trang trí, hẳn cũng không có người động vào. Lát nữa người trong cung rút đi thì Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi sẽ tới xử lý nàng ta, tránh nàng ta vào cung làm loạn.
Vóc dáng Nhiễm Nhiễm cũng tương tự Mộc tiên sư, bởi vì trên mặt nàng ta có vết thương nên ngày thường ra vào đều mang mũ che mặt, Nhiễm Nhiễm không cần dịch dung phiền phức, trực tiếp mang mũ là có thể che đậy dấu vết hóa thành Mộc Thanh Ca.
Nhiễm Nhiễm mặc quần áo Mộc tiên sư vào, lại hắng giọng một cái học cách nói chuyện của nàng ta. Trời sinh nàng có cuống họng của loài chim vẹt, có thể bắt chước tiếng ca, bây giờ tới giọng nói cũng giống y như đúc, thế là một mạch lừa dối trở vào xe rồi về cung. Mặc dù giọng nói bắt chước rất giống nhưng Nhiễm Nhiễm chỉ đơn giản nói mấy từ ra lệnh như "xuất phát" hoặc "ra ngoài", thời gian thừa chỉ im hơi lặng tiếng một mạch trở về Tây cung.
Dù sao Chiến nương nương thích ngồi xe đẹp nóc cao, mỗi ngày ra vào cung vài lần cũng không lạ, chỉ cần có lệnh bài và thủ vệ ra mặt là có thể thuận lợi ra vào cung. Còn về phần nàng ta tinh thần sa sút không thèm lên tiếng thì những cung nữ thân cận và thái giám cũng chẳng thắc mắc gì, mấy ngày nay vì khuôn mặt bị hủy mà tính tình nàng ta thay đổi thất thường, bây giờ nàng đột nhiên không nói một lời khiến những kẻ dưới như bị một áp lực vô hình đè nặng, không dám tùy tiện đi lên xum xoe.
Nhiễm Nhiễm về tới Tây cung, sau khi cho lui hết tùy tùng thì dạo quanh phòng một chút. Phòng cực kỳ lộng lẫy, châu báu quý giá chồng chất trên mặt bàn, trên bình phong còn treo mấy món phục sức hoa mỹ. Nhiễm Nhiễm biết Mộc tiên sư thích xa hoa lãng phí, bây giờ dạo một vòng trong phòng quả nhiên danh đúng với thực, Tô Vực kia mặc dù đang lợi dụng Mộc tiên sư nhưng ra tay hào phóng, nữ nhân giống như vậy nếu như chỉ dựa vào phí xem bệnh của sư phụ thì chỉ sợ là nuôi cũng không xong.
Nhiễm Nhiễm phân tâm một lát thì ngồi lại bên giường, thử điều động chân khí. Quả nhiên y lời sư phụ, đan điền tràn đầy chân khí của nàng sau một khắc vào cung đã tiêu tán không thấy tăm hơi, làm cách nào cũng tụ không nổi. Đương nhiên thời điểm ngồi xuống điều tức vẫn có thể vận chuyển được kinh mạch an thân kiện thể, Nhiễm Nhiễm cảm thấy Mộc tiên sư vì tránh né ba môn phái mà bất chấp tất cả, cái loại địa phương này nếu ở lâu thì tu vi dù cao tới đâu cũng sẽ tổn hao.
Theo lý thuyết bản lĩnh tiên sư không kém sư phụ, hoàn toàn có thể tự lập môn hộ, thế nhưng chẳng biết sao vị này tựa như có thói quen ỷ lại vào người khác, lấy người khác làm đao dùng, hoặc bị người khác dùng làm đao... Đây chẳng lẽ mới là tính cách chân chính của nàng?
Nhiễm Nhiễm hoàn toàn không tưởng tượng được kẻ phóng khoáng rượu chè, tận tường mọi thứ trên trời dưới đất trước đây lại phải chọn cuộc sống trói buộc như thế. Nghĩ vậy nàng càng thêm hiếu kỳ về con người Tô Vực, không biết lòng dạ hắn ta sâu kín đến mức nào lại có thể lừa gạt lợi dụng Mộc Thanh Ca đến hai đời.
Có điều việc cấp bách hiện giờ là tìm ra vị trí của sư phụ. Mộc Thanh Ca nói hắn hẳn vẫn còn trong cung, Nhiễm Nhiễm cảm thấy lời này cũng có đạo lý, cho dù không tìm thấy sư phụ thì dựa vào suối linh trên cổ hắn nàng hẳn vẫn có thể tìm ra. Nghĩ vậy nàng bèn lấy la bàn nhỏ Tăng Dịch sư thúc cho, cái này giống la bàn trước đây của Tần Huyền Tửu, có thể bắt sóng được với ma vật ở khoảng cách gần.
Nhiễm Nhiễm không định hành động trong đêm, hoàng cung Đại Tề quá lớn, nàng lại không thể vận chân khí nên làm việc lúc này ngược lại càng khiến người chú ý hơn. Thế là thừa dịp ngày nắng không dễ có bèn mang mũ che mặt, tự nhiên hào phóng dẫn mấy cung nữ ở trong ngự hoa viên tản bộ.
Tốp năm tốp ba phi tần trông thấy bóng dáng Chiến nương nương đều đứng từ xa dò xét, trên mặt lại không nén được vẻ khinh thường. Dù sao một nữ nhân phi không ra phi, tần không ra tần đã chiếm cung điện tốt nhất lại còn chia sẻ vinh sủng của bệ hạ thì bị người ta ghen ghét cũng không oan.
Nhiễm Nhiễm giấu mặt trong mũ che, trông thì như đang đi dạo bình thường nhưng thực ra lại một mực nhìn la bàn trên cổ, trên người sư phụ có suối linh nên hẳn la bàn có thể cảm nhận được chút khí của ma vật toát ra. Lặp đi lặp lại vài lần phát hiện la bàn ở hướng cửa cung đông bắc rung lên mấy lần, dường như muốn chuyển động.
Hướng đông bắc có một tòa lầu cao cao, nghe nói là chỗ tiên đế thờ những công thần khai quốc, được xây chính giữa Vấn Đầm, hai mươi năm trước Vấn Đầm này được trùng tu xây dựng thêm đã trở thành một cái hồ nhỏ. Có điều khi nàng chuẩn bị đi về hướng Vấn Đầm cũng chính là Vấn Hồ hiện tại thì lại bị người ngăn lại, cho nàng biết nơi đó là vùng cấm trong cung, không ai được phép đến gần. Nhiễm Nhiễm tỏ vẻ tò mò hỏi vì sao chỗ này là vùng cấm, đám quân canh gác bèn liếc nhau, trong đó một người cười đáp:
"Ngài cũng biết hôm trước có thích khách, hắn chạy một mạch trốn đến Vấn Hồ, cuối cùng không cẩn thận trượt chân rơi xuống. Thi thể hắn vẫn còn chưa trục vớt lên, chỗ xui xẻo như thế ngài vẫn chớ nên tới gần."
Nhiễm Nhiễm biết hiện mình cũng không có cách tiếp cận, nhưng nghe quân canh gác nói xong vẫn cảm thấy căng thẳng. Bây giờ chỉ có thể rời đi trước, đồng thời tự an ủi cho dù sư phụ tạm thời mất linh lực trong hoàng cung nhưng chắc cũng không tới nỗi chết đuối uất ức như vậy, nhất định chỉ là một cú lừa, chỉ cần nhanh chóng tra ra được điểm khác lạ bên trong là được...
Ngay tại lúc nàng đang nghĩ ngợi đến xuất thần, đột nhiên có giọng nữ sau lưng hừ lạnh:
"Sau ngươi vẫn còn ở đây? Chẳng lẽ bị phú quý làm cho đầu óc lú lẫn rồi?"
Nhiễm Nhiễm thế mà lại không cảm nhận được có người tới gần, cảnh giác dò xét thì thấy hóa ra là một phi tử xinh đẹp khí chất vận một thân áo đỏ, mày rậm mắt to trợn mắt đứng sau lưng nàng. Sau đó nàng ta không chút khách khí nắm lấy cổ tay nàng kéo đến bên trong một tòa đình gần đó.
"Lui xuống hết đi, ta có lời muốn nói với Chiến nương nương." – Vị phi tử áo đỏ xinh đẹp ra lệnh.
Xét thấy tính cách dễ ăn đòn của Mộc tiên sư, Nhiễm Nhiễm cũng không biết Mộc Thanh Ca có đắc tội vị nương nương này hay không nên chỉ yên lặng không nói, để nàng ta trước tiên cứ nói cho thỏa. Vị này thấy thế cũng vội vàng đến nghiến răng, thấp giọng:
"Ngươi vậy là sao? Sao nhất định phải ở lại nơi này? Nếu như không có chỗ dung thân thì cứ đến chỗ của phụ thân ta ở An Thành Tây Bắc an tâm tĩnh dưỡng, về phần độc nước oán ta cũng sẽ nghĩ cách đưa thảo dược giảm đau cho ngươi. Ngươi đừng ở đây nữa, chỉ sợ bị lừa bán lúc nào cũng không hay!"
Lúc nói lời này nữ tử áo đỏ làm ra dáng vẻ chỉ hận không thể lập tức ném nàng ra khỏi cung, có điều trông qua cũng không phải là ghen ăn tức ở mà xuất phát từ nội tâm lo lắng. Nghe ý vị nương nương áo đỏ này thì hẳn là chỗ quen biết cũ hai mươi năm trước đây, nàng ta cũng không quá tán thành Mộc Thanh Ca ở cạnh bên Tô Vực, xem ra là hiểu rõ hoàng đế lòng dạ thâm sâu nên sợ Mộc tiên sư phải chịu thiệt thòi.
Nhìn Mộc Thanh Ca chỉ đứng ngu ngơ tại chỗ mà không đáp, nữ tử áo đỏ càng gấp gáp hơn:
"Lúc trước thấy ngươi xuất cung ta còn tưởng lời ta khuyên ngươi đã nghe lọt, bây giờ sao vào núi Thiên Mạch một chuyến lại trở về rồi?"
Tiết Nhiễm Nhiễm thử thấp giọng thăm dò:
"Chuyện Tô Dịch Thủy bị bắt ngươi cũng đã biết?"
Vị nương nương áo đỏ sững sờ, sau đó lạnh giọng cười nói:
"Chuyện này không phải rất tốt ư? Ngươi là người đã chết một lần thì tuyệt đối đừng bị tà ma ám ảnh nữa, loại tà nhân như Tô Dịch Thủy ngươi quan tâm làm chi cho cực thân, chẳng lẽ ngươi nghĩ hắn sẽ lại vì tâm nguyện của ngươi mà thay đổi? Kẻ đó căn bản là lương tâm mục nát, không thể cứu được, cứ để hắn và hoàng thượng chó cắn chó đi, ngươi tự mình tránh khỏi nơi dơ bẩn này mới là đúng đắn."
Nhiễm Nhiễm không nghĩ tới cung phi áo đỏ lại đánh giá thấp nhân phẩm của sư phụ mình như thế, cho dù nàng ta là vợ Tô Vực cũng không thể chửi bới sư phụ của nàng nha! Nhưng ba từ "chó cắn chó" này.. hình như nàng ta đối với hoàng thượng cũng không cho đánh giá tốt.
Đúng lúc này có thái giám đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười nói với nữ tử áo đỏ:
"Tĩnh phi nương nương sao lại đến đây, Chu đại nhân cha ngài vừa diện thánh, thuận tiện chờ bên ngoài thỉnh an nương nương đấy ạ."
Nữ tử áo đỏ, cũng chính là Tĩnh phi nương nương vừa nghe đã lạnh mắt nhìn thái giám, quay người nhanh chóng rời đi. Chỉ là dáng vẻ của nàng cũng không phải kiểu bước đi trên sen giống đám cung tần, mà chính là sải bước tiêu sái lưu loát, thoạt nhìn giống như của những người tập võ.
Trong lúc nàng định bụng trở về lại đυ.ng phải trò yêu của Mộc tiên sư – con trai Lâm thừa tướng Lâm Diệp Đình đang được thái giám dẫn đến tìm sư phụ. Lâm Diệp Đình mới vừa rồi hẳn cũng thấy cảnh Tĩnh phi nói chuyện với Mộc Thanh Ca, sau khi đúng lễ nghĩa vấn an thì quen thuộc nói:
"Mặc dù phụ thân của Tĩnh phi nương nương là Binh bộ thượng thư nhưng hai cha con nàng đều là đầu gỗ, nghe nói gần đây Chu Đạo đại nhân còn nhiều lần bị bệ hạ khiển trách, xem ra là đánh mất thánh tâm... Đồ nhi thấy trước lúc nàng ta chưa vào cung có quan hệ tốt với sư phụ nên cả gan nói một câu, sư phụ vẫn nên tránh nàng ta một chút, miễn cho bị cha con nàng ta liên lụy."
Nhiễm Nhiễm nghe xong lập tức rõ ràng, phụ thân Chu Đạo của Tĩnh phi nương nương này chính là cấp trên của Tần Huyền Tửu ở ải Vọng Hương, ngày đó lúc Tần Huyền Tửu tấu lên chuyện quan quân nhảy sông thì cũng chính vị Chu Đạo này đã dốc sức tiến cử hiền tài Tần Huyền Tửu. Có điều Chu Đạo và Lâm thừa tướng là kẻ tử thù, hiện tên tiểu tử Lâm Diệp Đình này lại tận dụng mọi thứ buông lời sàm ngôn, hiển nhiên là thay cha hắn xuất lực.
Tiết Nhiễm Nhiễm đối với cha con họ Lâm có loại ác cảm tự nhiên, mặc dù chưa từng tiếp xúc nhưng mùi thối đích xác nghe thấy đã lâu, bây giờ thằng nhãi này nếu lại cứ lẽo đẽo theo sau lưng mình thì quả là không cách nào hành sự. Thế là Nhiễm Nhiễm ghìm chặt cuống họng, bắt chước giọng Mộc tiên sư lạnh lùng thốt ra một chữ châm ngôn:
"Cút!"
Nói xong nàng cũng không quay đầu mà hướng thẳng về cung điện của mình.
Mặc dù Lâm Diệp Đình biết ân sư mấy ngày nay tính tình nóng nảy, thế nhưng hắn lại ngàn vạn lần không ngờ được nàng ta lại không chút khách khí khiển trách chính mình, nhất thời đứng ngơ ra đó. Chỉ là sau đó hắn lại nghĩ Tĩnh phi nương nương Chu Phi Hoa vốn là chí cốt của Mộc Thanh Ca thì cũng phần nào rõ ràng, hẳn là vừa rồi mình nói lời không chu toàn nên mới khiến sư phụ khó chịu.
Dù vậy Lâm Diệp Đình cũng không quá hoảng hốt. Nàng ta còn tự cho mình là dạng thần tiên gì? Mặc dù cách bệ hạ cung phụng nàng ta vô cùng long trọng nhưng ân sủng đến nhanh, lúc đi cũng sẽ khiến người ta trở tay không kịp. Mặc dù hắn gọi nữ nhân đó là sư phụ nhưng chỉ là ý của phụ thân muốn hắn bên cạnh người nàng ta làm tai mắt, chẳng lẽ nàng ta còn tưởng đường đường là con trai thừa tướng như hắn sẽ là một thằng nhóc muốn gọi đến thì gọi, muốn đuổi đi là đi hay sao?
Lâm công tử nhịn không được hừ lạnh một tiếng cũng quay người ra khỏi đó.
Sau khi Nhiễm Nhiễm trở về Tây cung thì cho người lui ra, chuẩn bị một thân quần áo gọn gàng yên lặng chờ trời tối. Lúc rảnh rỗi nàng liền ngồi xếp bằng điều tức để mình có thể tĩnh tâm, giữa những tiếng ồn ào gần xa trong cung tìm ra được thanh âm của sư phụ. Thế nhưng bất luận có tĩnh tâm lắng nghe đến mức nào thì cũng chẳng hề mảy may nghe thấy một tiếng động của người.
Cái cần nghe không nghe được, cái không cần ngược lại đầy tai. Chỉ nghe vị học trò yêu Lâm Diệp Đình hình như cách Tây cung không xa nói nhỏ cùng người nào đấy:
"Lão già Chu Đạo đó đúng là không biết điều, lão không chịu chủ động nhường vị trí thì hẳn là muốn ăn chút dạy dỗ đây... Nghe nói mấy đêm gần đây hoàng thượng đều ngự ở cung Tĩnh phi, nàng ta đúng là không ngừng nhận sủng, nói không chừng tên Chu Đạo này còn muốn nhờ con gái để xoay chuyển tình hình."
Một giọng thái giám lanh lảnh nói:
"Nếu thừa tướng đại nhân lo lắng việc này thì cũng dễ, gần đây anh họ Tĩnh phi cũng vào Cấm quân, nghe nói bọn họ là thanh mai trúc mã... Nếu công tử muốn, đêm nay trong phòng nghỉ Cấm quân có tiệc rượu, cơ hội là đây.."
Tiếp đến là thủ thỉ vào tai nhau, cho dù Nhiễm Nhiễm dùng sức lắng nghe cũng không nghe rõ ràng lắm. Hiện giờ nàng chỉ dốc lòng muốn cứu sư phụ, về phần lục đυ.c nội bộ giữa bọn họ nàng đâu có hơi sức đâu mà quan tâm, lời nghe từ tai này rồi ra từ tai kia, cũng không để trong lòng.
Bóng tối nhanh chóng bao trùm lên mọi vật. Nhiễm Nhiễm yên lặng thừa dịp quân canh phòng ở Tây cung thay ca bèn từ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy lên mái hiên dọc theo nóc nhà chạy về tòa tháp cao cao phía đông bắc, lần này cũng nhờ sư phụ ngày thường nghiêm khắc nên nàng không cần chân khí thì tay chân cũng rất nhẹ nhàng. Càng tiến gần tòa lầu cao giữa Vấn Hồ thì la bàn trên cổ cũng rung lên kịch liệt, trong lòng Nhiễm Nhiễm mừng như điên, đinh ninh rằng sư phụ chắc chắn bị giam ở đó.
Dừng một chỗ cuối cùng trên mái hiên, Nhiễm Nhiễm phát hiện phía trước là một khoảng không rộng lớn, tòa lầu cao kia xây ở giữa Vấn Hồ, bốn phía bao quanh bởi một màu nước xanh thẳm. Cấm quân canh giữ xung quanh hình như rất kiêng kỵ cái hồ đó, hết thảy đều tránh thật xa, giống như bên trong chính là mãnh thú dữ tợn ăn thịt người.
Trước đó Nhiễm Nhiễm thông qua mắt Chu Tước từng thấy sư phụ đích xác là chạy về hướng tòa lầu kia, kết hợp với lời nói của đám quân canh giữ ban ngày thì chẳng lẽ sư phụ thật sự trượt chân ngã vào hồ nước?
Dưới sự yểm hộ của bóng đêm Nhiễm Nhiễm giống một con dơi nhỏ ghé vào nóc nhà bên cạnh, miễn cho người ở xa thấy được nàng. Nàng nhắm mắt lại cố gắng tĩnh tâm lắng nghe, rất nhanh đã phát hiện có tiếng ùng ục gì đó phát ra từ dưới đáy hồ. Giữa tiếng ùng ục trầm thấp lại truyền tới một tia âm thanh nghẹn ngào thống khổ.. âm thanh đó cực kỳ giống sư phụ!
Nhiễm Nhiễm vừa nghe xong thì hai mắt mở bừng, chẳng lẽ sư phụ nàng... bị giam ở dưới nước?
Hiện thời tựa hồ trong lúc thay ca có quân tốt đang nói chuyện, một kẻ giống như đầu mục hỏi:
"Hôm nay Dực Tiên quân có gì bất thường không?"
Người kia đáp:
"So với hôm qua tốt hơn nhiều. Hôm qua không phải có thích khách rơi vào hồ sao, Tiên quân hình như ăn no nên hôm nay rất biết điều, không thấy trồi lên mặt nước. Ngài xem hôm nay trời cũng không mưa."
Vị đầu mục lại thấp giọng nói:
"Các ngươi cũng tuyệt đối không được chủ quan, nếu như tiên quân thức tỉnh hoàn toàn sẽ hất tung toàn bộ mặt đất trong kinh thành. Nhất định phải cho hắn ăn đúng giờ, cẩn thận kiểm tra dị trạng trong mọi lúc.."
Nhiễm Nhiễm nghe xong thì ngây người, đột nhiên nhớ tới thứ dưới sông trong nội thành, lại còn chuyện kinh thành liên tục mưa to. Chẳng lẽ dưới đáy hồ trong hoàng cung này lại giấu thứ tà ma chết chóc gì đó?
Nếu vậy thì Tô Vực cũng điên rồi, giữa kinh thành phồn hoa hắn lại đem giấu trong cung một thứ tà vật, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chẳng phải bá tánh trong kinh thành đều sẽ gặp phải tai ương? Còn nói cho tiên quân ăn là có ý gì, chẳng lẽ người bọn chúng nói là sư phụ, sư phụ đã bị bọn chúng mớm cho quái vật dưới đầm?
Nếu như Tô Vực thật sự nuôi ra tà vật hẳn sẽ có phần giống với Thị Tiên trùng, cần linh lực thâm hậu của con người để bồi bổ. Từ một số phương diện mà nói thì sư phụ Tô Dịch Thủy đúng là một thứ vừa bổ vừa ngon, nghĩ tới khả năng sư phụ bị tà vật ăn mất, tim gan nàng như muốn vỡ ra. Không lẽ sư phụ cứ vậy mà bị hôn quân hại chết?
Ngừng một hồi, nàng biết mình vẫn có cơ hội lén lút chuồn khỏi hoàng cung, nhược bằng tiếp cận cái đầm sâu không thấy đáy đó thì rất có thể sẽ biến thành bữa tối của con quái vật. Nhưng tiếng nghẹn ngào của sư phụ nàng vừa nghe rất rõ ràng, nói không chừng bây giờ người vẫn còn đang thống khổ giãy giụa dưới nước.
Dựa theo lời Mộc tiên sư hôm qua đã nói thì sư phụ một mạch chạy trốn tới đây rồi nhảy vào hồ không thấy trở ra, nói vậy sư phụ nhất định còn ở dưới nước. Nghĩ vậy nàng cũng không thấy quá sợ hãi, trước nay nàng quyết định làm gì sẽ không chần chừ đổi ý, nếu sư phụ thật sự chôn thân trong nước thì nàng dù có liều chết cũng phải vớt trở về cho sư phụ một khối xương...
Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi chuẩn bị nhảy xuống, thế nhưng lúc cơ thể vẫn còn chưa vọt lên thì bỗng nhiên cảm giác sau lưng truyền đến một cỗ khí tức sâm nghiêm. Nàng chậm rãi quay đầu nhìn lại, Tô Dịch Thủy một thân ướt nhẹp đang đứng cạnh bên nàng, đôi mắt xinh đẹp trừng trừng nhìn nàng.
Nhiễm Nhiễm nín hơi ngưng thần dò xét sư phụ từ đầu tới đuôi, tuy không gãy tay mất chân nhưng lại toát ra loại cảm giác kỳ dị không nói nên lời. Nàng vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Tô Dịch Thủy đã dùng ngón tay ra hiệu cho nàng đi xuống dưới, sau đó dẫn nàng đi dọc theo nóc phòng nhanh chóng lách mình đi vào một cung điện cách đó không xa.
So với các hoàng đế khác thì phi tần trong cung của Tô Vực không nhiều, cung điện gần Vấn Hồ này giống như bỏ hoang đã lâu, khắp nơi đầy bụi bặm. Giữa lúc cả hai vào phòng thì Nhiễm Nhiễm định bắt lấy cổ tay sư phụ kiểm tra mạch đập, chiêu số có thể nhận dạng này là Tô Dịch Thủy đã dạy cho nàng. Vẻ ngoài của con người có thể dùng thuật che mắt để thay đổi nhưng mạch đập thì vẫn vậy, mạch đập của sư phụ lại càng khác người, không khó để xác định.
Thời điểm vươn tay, bàn tay nàng lại xuyên qua thân thể của Tô Dịch Thủy, thì ra người trước mắt vốn không phải sư phụ mà chỉ là ảo ảnh thôi, đây rõ ràng y hệt ảo ảnh của Mộc Thanh Ca do suối linh huyễn hóa ra ở điều quân đài.
Ảo ảnh Tô Dịch Thủy lúc này xanh mặt nói:
"Sao lại không nghe lời, không phải bảo Vũ Đồng đưa các ngươi ra ngoài sao? Vì sao còn lén lút chạy đến?"
Nếu tà ma biến thành ảo ảnh thì tại sao lại biết dặn dò của sư phụ với nhị sư thúc? Nhiễm Nhiễm ngu ngơ nhìn hình bóng trước mặt, cuối cùng đôi môi run rẩy nói:
"Sư phụ...chết rồi ư?"
Chẳng lẽ sư phụ chết quá thê thảm nên âm hồn bất tán, hiển linh trước mặt nàng?
Tựa như phối hợp với phán đoán của đồ đệ, nam nhân trước mặt u ám nói:
"Cho dù không chết cũng sắp bị ngươi làm cho tức chết."
Nhiễm Nhiễm lúc này sắp nghẹn ngào thành tiếng, nhỏ giọng nói:
"Sư phụ..."
Tô Dịch Thủy tựa hồ cũng không muốn dọa điên tiểu đồ đệ, chỉ thấp giọng nói:
"Hiện tại tuy ta không thể rời khỏi hoàng cung nhưng tạm thời tính mạng cũng không đáng nói, chỉ là thân thể hạn chế nên chỉ có thể xuất hồn phách đến gặp ngươi. Ngươi vào cung bằng cách nào?"
Nhiễm Nhiễm đáp:
"Con thông qua bùa trên chân Chu Tước tận mắt nhìn thấy người trúng bẫy của hoàng đế, sư phụ nói xem sao con có thể an tâm trở về. Lần này dù liều chết con cũng phải cứu sư phụ.."
Tô Dịch Thủy nghe lời này chẳng những không cảm nhận được sự hiếu thuận của đồ đệ mà ngược lại còn muốn vươn tay nắm lấy bả vai nàng, đáng tiếc là tay hắn lúc này vốn không bắt được Nhiễm Nhiễm. Hắn bình tâm tĩnh khí lại, gằn từng chữ nói:
"Ta không cho phép, ngươi cảm tử!"
Nhiễm Nhiễm bị sự tàn nhẫn khó tả trong mắt hắn làm cho giật mình, không nói một lời chớp đôi mắt to nhìn linh hồn Tô Dịch Thủy. Hình như nàng lại chạm phải vảy ngược của sư phụ, sư phụ nổi cáu nàng cũng không dám càn rỡ.
Tô Dịch Thủy cũng biết mình vừa hù dọa Nhiễm Nhiễm, nhìn cô gái nhỏ đang rụt cổ hắn cố gắng hít sâu, trấn định lại tâm trạng đang xóc nảy. Lúc trước hắn dùng một nửa Kết Đan làm tiên thuật nên đối với khí tức đặc thù của tiên quả mẫn cảm cực kỳ, chính vì thế mà khi xưa chỉ cần nhìn nàng một lần ở thôn Tuyệt Phong là hắn đã cảm nhận được. Ban nãy dưới nước đột nhiên cảm giác được khí tức của Nhiễm Nhiễm, Tô Dịch Thủy lập tức giật mình tỉnh lại, sau đó xuất ra hồn phách đến đây tìm nàng. Chỉ là cách thức tách rời này so với thuật ngự thú càng hao tổn hơn, duy trì cũng chẳng được lâu dài. Cho nên hắn thấp giọng nói:
"Sáng sớm mai ngươi hãy tìm cơ hội xuất cung, nhanh chóng trở về Tây sơn đi. Là ta không tốt, nếu sớm biết kinh thành hung hiểm như thế ta tuyệt sẽ không đưa ngươi tới đây. Song ngươi phải cẩn thận với Tô Vực, hắn.."