Vệ Phóng đã từng đi theo Mộc Thanh Ca đi Tây Sơn đòi đồ nên đương nhiên nhận ra Canh Kim Bạch Hổ, lúc hắn nhắc nhở con thú trông giống mèo này là thú cưỡi của Mộc Thanh Ca năm đó, Ôn tỷ muội cũng cẩn thận lùi mấy bước về sau. Sự hung tàn của Canh Kim Bạch Hổ không ai là không biết, mặc dù hiện giờ trông nó y hệt như một cục lông nhưng ai biết sau đó nó sẽ phát điên đả thương người.
Hổ trắng cào người xong thì lắc đuôi mấy cái bỏ đi, Ôn tỷ muội chỉ có thể hướng Mộc Thanh Ca trút giận:
"Xem súc sinh ngươi nuôi kìa!"
Mộc Nhiễm Vũ ngồi xếp bằng một bên điều tức nghe lời này thì nhíu mày, lơ đễnh nói:
"Ta và Bạch Hổ đã giải bỏ khế ước, việc nó làm không liên quan ta."
Mộc tiên trưởng dù rất khí chất nhưng vừa dứt lời thì trong bụng bắt đầu réo ầm lên, hiển nhiên cũng bị mùi hương bữa tối của đám người Tây sơn quấy nhiễu. Đúng lúc này Quỷ Bát Thiên đi tới đem khoai lang Nhiễm Nhiễm cho hắn đưa Mộc Thanh Ca, Ôn tỷ muội nhìn thấy lại tức giận mắng Quỷ Bát Thiên xum xoe làm phái Không Sơn mất mặt.
Mộc Thanh Ca nhìn thiếu niên mặt than mỉm cười nhận lấy, nàng không ăn mà chỉ có lễ tạ ơn Bát Thiên huynh. Quỷ Bát Thiên cũng không đi mà trực tiếp ngồi xuống bên người Mộc Thanh Ca nhìn nàng chằm chằm cực kỳ vô lễ, nàng ta nghiêng đầu cười cùng hắn câu được câu không, đầu mày cuối mắt đều là vẻ phong tình động lòng người.
Khâu Hỉ Nhi thấy thế thì nhỏ giọng:
"Vị sư tôn này của chúng ta dáng vẻ xinh đẹp, khắp nơi đều có người hâm mộ nàng! Có điều tên tiểu tử kia dùng đồ của muội để đi xum xoe, thật là không đứng đắn!"
Nhiễm Nhiễm không để ý tới mấy việc lông gà vỏ tỏi này, nàng đang nghĩ tới núi Thiên Mạch năm đó là do khiên trời tọa hóa mà thành, khắp nơi phun trào khí tức kỳ diệu, lại hiếu kỳ không biết cửa ải tiếp theo sẽ là gì. Có điều Mộc tiên trưởng nhất định có thực lực, dù sao trước kia nàng ta từng đến qua còn đứng thứ nhất, xem ra cơ hội lần này hẳn cũng là của nàng. Trong lòng hết thảy đều thuận theo tự nhiên nên Nhiễm Nhiễm cũng không có gánh nặng lắm, vui sướиɠ ăn hết bánh thịt trong tay.
Sau khi đống lửa bị đạp tắt thì Cao Thương cùng Khâu Hỉ Nhi cũng ăn xong đồ ăn trong tay mình, tìm một chỗ khác cách xa đám người kia một chút rồi ngồi xuống điều tức chờ đợi bình minh. Cửa ải thứ hai là gì thì sư phụ Tô Dịch Thủy cũng không nói rõ, chỉ ngắn gọn nói ngoại trừ ải thứ nhất ra thì những cửa ải khác đều do linh lực của núi Thiên Mạch từ thượng cổ lưu lại huyễn hóa thành, sẽ căn cứ vào sự khác biệt thực lực của những người đến thí luyện để điều chỉnh, chỉ cần tĩnh tâm ứng đối là xong.
Nhiễm Nhiễm không hứng thú lắm với ao Tẩy Tủy, kỳ thực nàng hy vọng nhị sư huynh có thể đến đây khôi phục được linh lực, tiếc là nhị sư huynh ở bên người Tăng sư thúc khiến tính tình thay đổi không ít nên không muốn đến cùng. Lần này đi vào hơn mười người, ba người Tây sơn đều là hạng bét nên chỉ mang tâm tư học hỏi, ngược lại trong lòng lại buông lỏng rất nhiều.
Đợi trời sáng rõ những người khác đã bắt đầu bước nhanh tiếp tục tiến lên, mấy người Nhiễm Nhiễm thì vừa đi vừa nghỉ, ở trên núi hái quả dại đỡ đói. Nhiễm Nhiễm để ý thấy Bát Thiên Huynh cũng đi không nhanh, giống như cố ý chờ bọn họ, thế nên lần tiếp theo gặp mặt Bát Thiên huynh trên đường thì nhịn không được hỏi:
"Sao Bát Thiên huynh lại đi chậm vậy? Hai đồng môn của huynh đã đi xa rồi."
Bát Thiên huynh nhếch miệng cười cười, da mặt ngăm đen làm nổi bật hàm răng trắng đến chói mắt, chậm rãi nói:
"Thấy các ngươi cũng không vội đi, chẳng lẽ Tô tiên trưởng đã từng dặn dò các ngươi thứ gì?"
Nhiễm Nhiễm đã rõ ràng, hóa ra vị huynh đài này nghi ngờ các nàng có điều gian lận nên cố ý khách sáo dò hỏi. Nàng bèn cười lắc đầu:
"Việc sư phụ tham gia hội Tẩy Tủy cũng đã qua hai mươi năm, đề thi mỗi năm mỗi khác, sư thái Không sơn cũng từng thông qua thí luyện, nếu như có điểm gì đáng chú ý cũng nên viết sách để lại cho đồ tử đồ tôn. Có điều ta cũng có thể nói cho huynh chút bí quyết, núi này nếu như leo quá nhanh sẽ rất mệt!"
Nghe được lời này ý cười của Bát Thiên huynh càng sâu, giọng nói lại có vẻ âm lãnh:
"Ngươi cố ý trêu đùa ta à?"
Khâu Hỉ Nhi vốn chán ghét người phái Không Sơn, nghe xong không khách khí nói:
"Nhiễm Nhiễm, chớ cùng chó dại Không Sơn nhiều lời, người ta không hài lòng sẽ lại muốn đạp tắt đống lửa."
Đúng lúc này phía trước đột nhiên truyền đến tiếng thét, các nàng cũng không dây dưa cũng vội đến xem. Thì ra bên đó có một sơn cốc, nối liền hai bên chỉ có một cái cầu dây do dây thừng cột đơn sơ vào mấy tấm ván, nếu như muốn đi qua thì phải vịn dây thừng giẫm lên mấy tấm ván gỗ thưa thớt đang rung rinh kêu kẽo kẹt.
Đối với những người tu chân đạt tới trình độ nhất định mà nói thì thứ này cũng không coi ra gì, cho dù không có ván gỗ, vịn dây thừng thôi cũng có thể nhẹ nhàng qua cốc. Thế nhưng vấn đề ở chỗ dây leo xanh sẫm bò đầy trên cầu nhìn có chút quỷ quái, nhìn kỹ sẽ phát hiện chúng đang ngọ nguậy. Nhiễm Nhiễm tập trung một lát liền hít vào một ngụm khí lạnh, đây vốn không phải dây leo mà rõ ràng là một đống rắn độc màu xanh sẫm chồng chéo đan vào nhau, từng cái đầu không nhỏ đang há ra nhe răng phun lưỡi, phần bụng nhô cao trông đáng sợ cực kỳ.
Tiếng thét vừa rồi là của đôi song sinh Băng Thanh Ngọc Khiết, hai vị tiên hữu này hình như rất sợ rắn, lại thêm các nàng đi trước nhất vừa hay giẫm lên mấy thân rắn mềm mềm nên mới hoảng loạn như vậy. Loại độc vật máu lạnh này tụ tập lại một chỗ đủ khiến cho những người dù không sợ rắn cũng sẽ nhìn đến tê cả da đầu, mười mấy người nhìn nhau, trong lòng cũng dần hiểu đây có thể là ải kế tiếp.
Khâu Hỉ Nhi nắm tay Nhiễm Nhiễm thật chặt, nhỏ giọng nói:
"Càng vào sâu cửa ải càng khó, không bằng chúng ta dừng lại dẹp đường hồi phủ đi, bọn họ đều rất lợi hại, chúng ta không thể sánh được."
Nhiễm Nhiễm không nói gì bởi vì trong ba môn phái lúc này đã có đệ tử phái Phi Vân chuẩn bị bước lên. Phái Phi Vân chủ về Kim, am hiểu dùng các loại kim châm ám khí, thấy trên cầu đầy rắn độc lập tức móc ra ống ám khí kim châm trong ngực nhắm ngay bọn chúng bắn ra hàng trăm hàng ngàn kim châm. Trong ống có lò xo, lại thêm linh lực người cầm ống hỗ trợ nên chỉ cần đâm xuống da thịt thì đám rắn độc kia liền vặn vẹo cơ thể nhao nhao rơi xuống đáy cốc.
Mọi người thở dài một hơi, thời điểm chuẩn bị qua cầu chỉ gặp con diều hâu bằng gỗ ở đầu cầu bên kia phát ra thanh âm rê.n rỉ như tiếng kèn lệnh. Cùng với thanh âm đó có một đám rắn độc màu xanh vọt tới lần nữa chiếm cứ tất cả dây thừng trên cầu, thế nhưng ống kim của phái Phi Vân đã dùng hơn phân nửa, không thể tiếp tục đi lên. Lúc này có người không kiên nhẫn ỷ mình có Khinh Thân Thuật cao minh muốn phi thân đạp lên đám rắn mà qua, người dám làm vậy xem ra bình thường cũng có chút tài.
Sơn cốc này rất dài, cho dù Khinh Thân Thuật cao chút cũng phải đáp đất hai ba lần mượn lực mới có thể tiếp tục tiến lên. Người kia mới đầu còn ra dáng, tìm đúng điểm chạm chân giẫm lên thân rắn nhảy vọt lên, thân thể mạnh mẽ khôi phục lòng tin của những người còn lại.
Thế nhưng gần đến điểm cuối có thể qua cầu, đột nhiên có vài chục con rắn lớn l*иg lên cuốn lấy người kia rồi đem gã kéo rơi xuống. Gã vội dùng kiếm trong tay liên tục chém tới, đáng tiếc cẩn thận mấy cũng sơ sót bị rắn cắn trúng mấy cái, độc rắn cấp tốc khuếch tán trong một chốc đã làm mặt gã biến xanh, thân thể cứng ngắc rơi xuống. Sơn cốc tựa hồ rất sâu, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn mất một lúc từ dưới đáy cốc mới phát ra thanh âm giống như có vật đập mạnh xuống đất.
Những người còn lại bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Độc rắn bình thường không xâm nhập được vào người tu chân, cái gọi là dưỡng khí điều tức chính là tự điểu khiển được huyết mạch trong cơ thể thong thả hay cấp bách. Người kia có thể một mình qua ải thứ nhất nói lên căn cơ cũng không tồi, có thể để gã vừa mới trúng độc đã cứng ngắc bất động mà không kịp điều tức đã đủ nói lên độc này có bao nhiêu bá đạo.
Quỷ Bát Thiên đột nhiên đi tới cầm lấy một cây gậy gỗ đem chân khí rót vào bên trên, trong khoảnh khắc liền đốt ra ngọn lửa, sau đó hắn ném đuốc lửa lên cầu, trong thoắt chốc ngọn lửa đã bùng lên cao thiêu đốt khiến đám rắn xanh điên cuồng vặn vẹo thân thể.
Nhiễm Nhiễm khẽ hô:
"Không được, cầu cũng sẽ bị đốt đứt!"
Lửa kia đã cháy quá to, lập tức đem cầu dây bùng cháy. Thấy thế phái Cửu Hoa chủ nước bèn dùng nước dập tắt, thế nhưng lửa kia dùng cách nào cũng không dập tắt được. Bát Thiên huynh nhìn cầu chống cự không nổi, lúc bấy giờ mới chủ động đem lửa thu hồi.
Khả năng khống chế lửa siêu quần đến bực này thật khiến đám người nhìn đến ngây ngốc, ngay cả đôi song sinh đồng môn cũng giật mình, hiển nhiên cũng không biết bản lĩnh của sư đệ mới nhập môn. Phái Cửu Hoa linh cơ khẽ động bèn lấy nước kết băng muốn đông cứng đám rắn, nhưng vừa kết băng thì cầu giống như không chịu nổi trọng lượng gia tăng đột ngột lại lần nữa đứt gãy hai nhịp, khiến cho vài tấm ván gỗ đã rơi xuống dưới.
Thấy cầu lung lay sắp đổ chỉ còn lại một sợi dây thừng, Vệ Phóng tức mình nói:
"Nhìn chuyện tốt các ngươi làm kìa! Không có cầu cũng không thể bay về phía đối diện!"
Quỷ Bát Thiên lãnh đạm cười một tiếng, hàm răng trắng đến chói mắt. Chỉ là đi vài vòng tra xét thì đây tựa hồ là con đường duy nhất, có điều bây giờ cầu muốn đứt đoạn.
Vệ Phóng lại nản lòng nói:
"Giờ thì tốt rồi, chúng ta ai cũng không qua được, Tẩy Tủy Trì năm nay lại phải bỏ lỡ."
Năm tháng tốt xấu lẫn lộn, một năm không xuất hiện đệ tử kiệt xuất thì cũng không phải chưa từng có tiền lệ.
Đúng lúc này Quỷ Bát Thiên đột nhiên ra tay một đao chém đứt cầu dây, trong tiếng kinh hô của mọi người hắn phi thân nhảy lên, không cần lấy đà mà trực tiếp cưỡi gió bay qua hẻm núi.
Công lực để cưỡi gió đến bực này cùng lắm chỉ có chưởng môn là thành thạo, không ngờ một đệ tử mới nhập môn còn có thể xuất ra. Hắn ta lại quá thất đức, tự mình qua ải lại muốn đám người còn lại không còn biện pháp, cắt cầu mà tiến lên. Bây giờ nghĩ lại chiêu dùng lửa đốt cầu chỉ sợ cũng là do hắn cố ý, bởi vì hắn cơ bản không cần nghĩ cách qua cầu mà là muốn đem cầu kia hủy đi.
Sau khi Quỷ Bát Thiên qua cầu cũng không để ý đám người bên kia giậm chân chửi rủa, cười lạnh hai tiếng rồi tiếp tục đi. Không có người cạnh tranh với hắn lại thêm thực lực cao thâm khó dò, xem ra Tẩy Tủy Trì hội lần này ngoài hắn ra thì không ai có thể thắng được.
Quỷ Bát Thiên rời đi, hai tỷ muội Băng Thanh Ngọc Khiết liền trở thành đối tượng bị đám người đặc biệt chăm sóc, Vệ Phóng tức giận đến tròng mắt phát đỏ, trán nổi đầy gân xanh nói:
"Xem phái Không Sơn các ngươi dạy ra thứ tà ma ngoại đạo gì kìa, lại làm việc không chính đáng như thế!"
Kỳ thực đôi tỷ muội này cũng bị lừa thảm, đã vừa không qua đươc hẻm núi còn phải thay thằng nhãi kia chịu tiếng oan, nhất thời tức giận đến hai mắt ngấn lệ. Hiện nhiều người cũng đã nhụt chí bắt đầu cùng nhau xuống núi, hơn mười người cũng đã có bốn người rời đi.
Khâu Hỉ Nhi nói với đại sư huynh và Nhiễm Nhiễm:
"Chúng ta cũng đi thôi, đợi lát nữa trời tối đường khó đi, nếu lại có rắn độc đến thì sẽ nguy hiểm tính mạng."
Nhiễm Nhiễm đứng tại chỗ không nhúc nhích, đột nhiên nàng vỗ tay một cái, gọi lại đám Vệ Phóng vừa mắng người xong chuẩn bị rời đi:
"Ta đã có cách, không biết các người có muốn hợp tác hay không?"
Vệ Phóng kinh ngạc nhìn mấy binh tôm tướng cua Tây sơn, bán tín bán nghi hỏi:
"Ngươi có biện pháp gì?"
Nhiễm Nhiễm đáp:
"Phái Cửu Hoa chủ nước, Tây sơn chủ mộc, Không sơn thuộc thổ, ba phái liên hợp là có thể làm ra trò."
Cặp song sinh cũng lại gần hỏi:
"Làm cách nào?"
Nhiễm Nhiễm gọi sư huynh lấy xẻng ra, các nàng là đệ tử thần y Tô Dịch Thủy nên lúc vào núi kiểu gì cũng sẽ vô tình nhìn thấy thảo dược tốt, cái xẻng này vẫn thường xuyên được mang trên người. Nhiễm Nhiễm cầm lấy xẻng đi vài vòng trong rừng cây sum xuê, rốt cuộc đào được một gốc dây leo còn nhỏ xíu.
Đám người tập trung nhìn vào phát hiện đây là Phi Long chưởng huyết, loại dây leo này thường sinh sống bằng cách bám vào đại thụ, nhưng một khi nó đã trưởng thành sẽ cực kỳ rắn chắc. Thế nhưng nàng tìm một cây con đến làm gì, chẳng lẽ hy vọng trong một khắc nó có thể biến thành một cây cầu dây leo hay sao?
Vệ Phóng trợn mắt lạnh lùng nói:
"Ngươi nha đầu này, muốn chơi bọn ta à?"
Nhiễm Nhiễm cũng không phải nói đùa, nàng đem dây leo trồng ở rìa hẻm núi, sau đó cắm một thanh gỗ hướng về phía đối diện, thành kính nhắm mắt lẩm bẩm. Nếu ở ngay bên cạnh có thể nghe được nàng đang nói một loạt "cục cưng nhanh lớn lên". Vệ Phóng cảm thấy mình cùng đồ đần nói cũng đủ nhiều, phái Tây sơn giống như bắt đầu từ Mộc Thanh Ca thì luôn làm ra mấy việc khùng khùng điên điên.
Lúc này Nhiễm Nhiễm móc ra bùa chú "một ngày mười năm" lão tiên rượu tặng nàng dán lên thân dây leo, chỉ trong giây lát từ một cây dây leo to bằng ngón tay đột nhiên nhanh chóng sinh trưởng, rất nhanh đã bò theo cọc gỗ hướng về phía trước. Chỉ là thực vật sinh trưởng quá nhanh khiến chất dinh dưỡng trong đất bị thiếu hụt, lá cây bắt đầu có dấu hiệu phát vàng.
Cặp song sinh cuối cùng không phụ tên mình, lập tức thấu triệt ý của Nhiễm Nhiễm, đọc quyết dùng chất dinh dưỡng từ bốn phương tám hướng trong đất không ngừng vận chuyển tới. Nhiễm Nhiễm nhìn về phía Vệ Phóng hất cằm:
"Phiền đạo hữu tưới cho nó chút nước, để nó có thể lớn nhanh hơn."
Vệ Phóng tới đây cũng rõ ràng, lập tức niệm quyết tưới nước vào dây leo. Nhiễm Nhiễm cầm mười mấy cây gậy gỗ và dây câu trong người sử dụng thuật Khinh Thân nhanh chóng leo lên cầu tiếp tục dùng gậy gỗ cho dây leo bám về phía trước, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn thân hình nhẹ nhàng linh hoạt của nàng, Khinh Thân thuật bực này thật sự là không có mấy chục năm công lực cũng sẽ luyện không ra.
Mộc Nhiễm Vũ vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, mặc dù trên mặt vẫn mang nụ cười thán phục nhưng hai bàn tay bên người đã bắt đầu nắm chặt đến phát run, ký ức kiếp trước bị người chị ưu tú của mình hoàn toàn che lấp lại lần nữa hiện lên trong lòng...
Dây leo rất nhanh đã dọc theo gậy gỗ kéo dài đến hẻm núi bên kia, lúc này nó cũng đã trở nên rắn chắc. Nhiễm Nhiễm trở thành người thứ hai qua núi sau Quỷ Bát Thiên, Mộc Thanh Ca là người thứ ba nhẹ nhàng nhảy vọt tới. Đám người phía sau sợ nha đầu Tây sơn cũng học theo Quỷ Bát Thiên chặt đứt dây cầu nên đều tranh nhau vọt lên, lao vùn vụt nhảy vọt tới.
Nhiễm Nhiễm hét lên:
"Từ từ rồi qua, nhiều người quá sẽ đứt rơi xuống mất! Nói ngươi đấy, đừng xô đẩy được không?"
Cũng có người Khinh Thân thuật không tốt như Khâu Hỉ Nhi, chỉ đi vài bước liền cảm giác dây leo sắp rơi xuống nên bị dọa đến mức lui trở về. Dây leo lúc này bởi vì quá trình phát triển quá nhanh rốt cục cũng bị rơi xuống, Khâu Hỉ Nhi đành mang vẻ mặt cầu xin nói với đại sư huynh và Nhiễm Nhiễm:
"Mọi người đi tiếp đi, ta không qua được, ta xuống núi đợi mọi người trở về!"
Nhiễm Nhiễm biết Khâu Hỉ Nhi nhát gan nên cũng không miễn cưỡng, bèn theo đại sư huynh tiếp tục đi. Lần này qua ải hết thảy có bảy người, thứ nhất là Quỷ Bát Thiên đã mất tung mất tích, còn lại là chị em Băng Thanh Ngọc Khiết, Nhiễm Nhiễm và đại sư huynh Cao Thương, Cửu Hoa phái Vệ Phóng, cuối cùng là Mộc Thanh Ca.
Vệ Phóng vẫn còn oán hận Quỷ Bát Thiên tính toán mọi người nên vẫn không ngừng phàn nàn với hai chị em phái Không Sơn, chị em song sinh Băng Thanh Ngọc Khiết cũng không kiên nhẫn, trợn mắt nói:
"Hắn là họ hàng của Ôn Hồng Phiến sư thúc, nhờ đi cửa sau mà vào, ai biết nội tình của hắn ra làm sao. Nếu ngươi có bản lĩnh thì chút nữa tìm hắn mà mắng, lải nhải với chúng ta làm gì?"
Vệ Phóng xấu hổ lại trừng các nàng một lát rồi mới nhanh đi lên phía trước.
Núi Thiên Mạch thế cực cao, càng lên cao khí trời càng lạnh, Nhiễm Nhiễm mở túi nhỏ nhị sư huynh đưa phát hiện ngoại trừ nhuyễn giáp Tăng Dịch sư thúc cho còn có áo nhỏ chống lạnh, ngoài ra còn có một đôi bọc cổ tay. Đôi bọc cổ tay này khác với bình thường một chút, xem ra cũng có cơ quan tiềm ẩn, bình thường mang vào chỉ như vòng tay trang trí của tiểu cô nương thích chưng diện nhưng nếu nhấn một cái vào cơ quan thì liền bắ.n ra ám khí.
Nhiễm Nhiễm trốn sau rừng cây mặc vào áo ấm và nhuyễn giáp, lại đeo bọc cổ tay lên, sau đó nàng hít sâu một hơi nói với Cao Thương:
"Đại sư huynh, chúng ta đi chậm chút, lát nữa thấy Quỷ Bát Thiên thì phải cách xa hắn ra."
Cao Thương chân chất gật đầu hỏi:
"Muội cảm thấy Quỷ Bát Thiên này sẽ làm ra chuyện gì?"
Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng nhíu mày, nhỏ giọng nói:
"Muội luôn cảm thấy hắn.. giống..."
Nàng còn chưa kịp nói xong thì từ nơi xa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng chim hót líu lo, những người đang đi trước mặt cũng nhao nhao dừng lại. Chỉ thấy một con chim lửa toàn thân đỏ bừng dẫn đầu một bầy chim từ trong rừng rậm vọt lên lượn vòng hót vang. Vệ Phóng nhìn thấy nhịn không được kinh hỉ nói:
"Đây là... Lăng Quang thần quân!"
Cái gọi là Lăng Quang thần quân chính là Chu Tước dân gian thường gọi, cùng với Canh Kim Bạch Hổ chính là dị thú có linh lực vô thượng. Chỉ là Chu Tước bản tính cao ngạo trú ngụ ở Bắc Hải không chút dấu vết, người có thể tận mắt trông thấy Chu Tước lại càng hiếm như lông phượng sừng lân.
Việc có thể thuần phục Chu Tước làm thú cưỡi của mình thì đối với người tu đạo vô cùng hấp dẫn, giống như người phàm trần có xe tốt ngựa quý, đề tên bảng vàng, biểu thị cho vô vàn vinh dự. Nếu như không thể hàng phục mà làm nó bị thương lấy chút máu cũng không tệ, nghe nói máu linh này chính là thuốc dẫn để luyện chế cửu chuyển hoàn hồn đan, thế gian vạn kim khó cầu. Nếu gặp được Chu Tước mà không lấy chút máu chính là cô phụ một phen kỳ ngộ.
Con Chu Tước này xem chừng còn quá nhỏ, vẫn là chim non, là thời điểm tốt nhất để thuần phục. Trong lúc nhất thời đám tiểu bối đều có chút kích động muốn hàng phục nó.
Hai mắt Mộc Thanh Ca lúc này cũng tỏa sáng. Người tu chân chọn thú cưỡi cũng rất chú trọng, nếu có thể tìm ra một con linh thú có ích thì về sau lúc định ra hồn ước cũng có thể tăng lên công lực của chính mình. Chị nàng khi đó có Canh Kim Bạch Hổ uy phong lẫm liệt khiến người ta đố kỵ, nếu như nàng cũng có thể tìm được linh thú không kém thú cưỡi Bạch Hổ mới không uổng một lần hồi sinh. Nghĩ thế thân hình nàng chợt lóe, cũng vọt tới.
Nhiễm Nhiễm không nghĩ tới thứ này, hiện giờ nàng bị con hổ trắng kia chen chúc rất tốn thời gian, nếu như lại nhảy ra thêm một con chim thì chỉ sợ thời gian ngủ nghỉ đều không có. Về phần máu linh cái gì đó Nhiễm Nhiễm càng không có hứng thú, sư phụ từng nói vào núi Thiên Mạch không chỉ khảo nghiệm linh lực Trúc Cơ mà còn khảo nghiệm tâm tính con người, sư phụ chỉ bảo nàng đến làm chút da lông chứ cũng không muốn phức tạp sự việc. Mỗi một nhánh cây ngọn cỏ trên núi đều có thể do linh lực biến thành, nàng không có bản lĩnh gì vẫn là không nên quá tham lam, đứng núi này trông núi nọ.
Thế nên thừa dịp bọn người Vệ Phóng nhảy lên xem xét vị trí Chu Tước thì Nhiễm Nhiễm và đại sư huynh đã đi trước, vừa qua khe núi thì toàn bộ núi rừng đột nhiên trở nên an tĩnh lại, cuối cùng cũng không còn nghe được thanh âm bách điểu hót vang. Cao Thương cũng hơi buồn bực tự nhủ:
"Sao nhanh thế đã không nghe tiếng rồi, đừng nói là Vệ Phóng đã bắt được Chu Tước nhé?"
Nhiễm Nhiễm cảnh giác nhìn xung quanh, nhỏ giọng:
"Không đúng, hình như chúng ta đã vào trong kết giới ngăn cách với thế giới bên ngoài rồi."
Nàng vừa quay đầu thì ngay cả đại sư huynh cũng không thấy, chỉ còn lại một mình nàng. Nhiễm Nhiễm hô lớn vài tiếng sư huynh thì chậm rãi hít sâu một hơi quyết định tiếp tục đi lên phía trước. Nơi này hoàn toàn khác với loại không khí um tùm trong núi Thiên Mạch, đường đi lát đá, phía trước lại có hàng rào hoa cúc, cây hạnh nhà tranh, nghiễm nhiên là "Dưới giậu đông hái cúc, Xa thấy núi Nam Sơn*" điền viên hữu tình.
Cũng không biết là ai ẩn cư giữa trùng điệp hung thú, mênh mang núi lớn tịch liêu nhường này.
*"Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn": hai câu trong bài "Ẩm tửu kỳ 5" của nhà thơ Đào Tiềm thời Tấn.